Khi đó thù trong giặc ngoài, tình hình ở biên cương căng thẳng như ngàn cân treo sợi tóc, con trai phó tướng Ma Phiên Tự - Ma Thiên Bình, bị thương nặng trong đợt đẩy lùi cuộc đột kích của quân địch vừa qua, lâm vào mê mang ngắn hạn.
Ngoài trời âm u không trăng, trong lều trại chỉ có một ngọn đèn dầu le lói, người nằm trên giường mặt mũi trắng bệt, ngoài lều là binh lính túc trực canh giữ.
Lính canh nghiêm túc đứng gác, mắt lạnh nhìn bóng dáng nhỏ bé từ xa đi tới.
Dáng vẻ của một đứa con nít, nhưng bước chân vững vàng, lưng thẳng, ánh mắt tựa đao không hề trốn tránh, y phục trên người là của quân hậu cần, nó đang tiến gần lại đây, trên tay là chậu nước và vài cái khăn mới.
"Là ai? Thuộc đội ngũ nào, tới đây làm gì?" Lính canh đặt câu hỏi theo thường lệ.
Thác Bạch Dương đứng nghiêm, báo danh báo đội ngũ rõ ràng rành mạch. Nó tới thay thuốc.
Lính canh đương nhiên để nó vào, thuận miệng thăm dò tình hình bên kia một câu: "Trại phía tây thế nào rồi?"
Thác Bạch Dương liếc nhìn hắn một cái rồi quay mặt đi, gọn gàng đáp: "Các quân y đều tập trung bên đó, ngươi không cần lo lắng. Những người bị thương nặng đều đang trong tình trạng hồi phục."
Quân địch đột kích, đúng lúc tướng quân dẫn phó tướng mang binh đánh về kinh. Thủ thành chỉ còn một mình Ma Thiên Bình. Trận này kéo dài nửa tháng, cuối cùng người bị thương nặng nhất chỉ có Ma Thiên Bình.
Ma Thiên Bình dẫn đầu phá trận, đánh tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nhi-thuyet-nhan-sinh/567284/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.