Đi đường được tầm một ngày, cuối cùng đội thuyền của Thác Bảo Bình cũng đến trạm đầu tiên.
"Yên Cung, Tiểu Mã từng nói với ta trong thành này có một tửu điếm chuyên bán Hạnh Hoa Tửu nổi danh, ngươi biết nơi đó ở đâu không?"
Thác Bảo Bình vừa rời khỏi thuyền đã quay sang hỏi Yên Cung, đi một đường dài trên thuyền, nói thật, cảnh thì đẹp nhưng rượu thì không có a! Yên Cung cũng thật đáng giận, dám giấu hết mấy vò rượu hắn ủ trong khoang.
Yên Cung không thèm cho hắn cái liếc mắt, điều khiển nhân công vác hàng ra ngoài: "Nhị gia, lão bản kêu ta phải trông chừng ngươi, không cho ngươi uống rượu nữa."
"Ai da... Ngươi vậy mà lại theo phe Đại ca, thật đáng giận! Không thèm hỏi ngươi nữa, ta tự đi tìm!" Thác Bảo Bình lắc đầu quay người bước đi, giả vờ giận dỗi luyên thuyên: "Đúng là, trời đất xoay vòng, lòng người luôn đổi."
Yên Cung liếc hắn trắng mắt: "Tửu điếm ở phía nam, Nhị gia có giỏi thì mời ta một vò đi!?Khi đi uống rượu có lần nào nhớ tới ta sao? Đều kiếm cớ trốn việc là giỏi."
"A!? Thì ra ngươi oán ta cái này, ta nói chứ, ngươi sao lại ngượng ngùng làm gì, nói thẳng cho ta biết không phải được rồi sao?" Thác Bảo Bình trở mặt cười hề hề: "Cái này dễ, ngươi yên tâm, ta nhất định chừa lại một vò cho ngươi, không không, phải là hai vò!"
Nói rồi, liền lóe lên một cái, không thấy tăm hơi.
Yên Cung thở dài, quay người tiếp tục công việc...
"A!"
"Thiếu hiệp, ngươi hù chết ta rồi." Yên Cung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nhi-thuyet-nhan-sinh/567285/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.