Lưu ý: chương này chỉ có sự xuất hiện của hai nhân vật Thiên Yết và Xà Phu.
_________________
Bến tàu, nơi gần như là duy nhất thời ấy thu lưu những đứa trẻ không cha không mẹ, không ai nuôi dưỡng. Với điều kiện đứa nhỏ đó phải kí vào giấy bán thân, đổi lại từ nay về sau bến tàu chu cấp tiền cho nó ăn và học nghề.
Thác Thiên Yết năm ấy mười tuổi, hắn đóng dấu tay vào tờ giấy bán thân làm việc suốt đời ở bến tàu dứt khoát tới không gì cản được.
Đối với nó khi ấy, có cái ăn là tốt lắm rồi. Ba cái tờ giấy rách nát, nó xé mấy hồi.
Nhưng đó vốn là tư tưởng của đứa nhỏ còn chưa từng bước chân ra khỏi kinh thành loạn lạc.
Cái hình ảnh bến tàu, nhìn như nơi hái ra tiền, nhưng khi trải nghiệm mới biết đó là địa ngục trần gian.
Ôi ngày này qua ngày nọ, sáng sớm trời còn ngủ trăng còn tỏ. Thời gian lặp đi lặp lại như không có hồi ngơi nghỉ với những con người khuân vác nơi bến tàu.
Ôi cái thằng chủ đầu trâu mặt ngựa, nắng gắt hay mưa rào cũng đứng dưới cái dù thêu hoa màu sắc rực rỡ quát tháo văn cả nước miếng, lời thì chửi người không bằng chó, lời thì thóa mạ tổ tiên, đến cái ngọn cái nguồn nó cũng lôi ra nó nhạo báng. Trên tay cần cái roi mây quất một phát là thịt máu lẫn lộn. Đứng canh nhân công khuân vác như cái thú vui tao nhã của thằng đó.
Ôi những con người cơ nhỡ, những đứa trẻ không nơi nương tựa bị lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nhi-thuyet-nhan-sinh/567283/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.