Thanh Tước am hiểu nhất là ma pháp luyện kim hệ thổ.
Hàng ngàn năm trước một đạo kim quang chói mắt đã đâm vào lòng y để lại một vết thương thật sâu. Nhưng bất luận y học thuật luyện kim đến cảnh giới nào, cũng không thể khiến bản thân phát ra hào quanh kim sắc.
Có một thanh âm vẫn luôn tồn tại ở sâu trong nội tâm y
Ngươi bất quá chỉ là một con chim công đen thôi đựơc bỏ vào trong một cái túi da mỹ lệ mà thôi.
Ngươi vĩnh viễn không phải là Phượng Hoàng.
Phóng nhãn nhìn lại, chính là Hoàng Thành, nơi phồn hoa chói mắt nhất thế giới lại đơn độc trong sa mạc
Y bắt đầu muốn bỏ đi.
Y thường thừơng đêm đêm không quay về cung điện, một mình đứng giữa sừon núi nhìn xuống đèn đuốc sáng trưng trong thành trấn dưới chân núi.
từ một nơi bí mật gần đó
Nhìn những tiếng dộng ầm ĩ từ phái xa.
Tất cả như trở lại như một ngàn năm trước
“Bõm bõm”…
Thanh Tước bỗng nhiên nghe tháy thanh âm vật gì rơi xuống nước
Dọc theo bờ sông đi thẳng về phía trước, trong màn đêm Thanh Tước thấy một hài đồng khoảng ba bốn tuổi. Y có chút hiếu kì quan sát nam hài, thấy nó nhặt những bảo thạch trên đất lại, sau đó ném toàn bộ xuống sông
Thanh Tước nhíu mày, y nhẹ nhàng hoi “Chúng Nó không đẹp sao?”
Tiểu nam hài không để ý tới y, tiếp tục ném bảo thạch xuống sống “đẹp, nhưng ta cần chúng nó để làm gì?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nhi-thanh-thu-cung/2254560/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.