Chương trước
Chương sau
“độc tiễn vừa rồi, ngươi căn bản là bắn về phía Thanh Tước đi.”

“…”

Ở chỗ sâu trongThậpNhị cung.

Ba nam nhân đối mặt với thuỷ tinh cầu bị nghiền nát rơi vào im lặng quỷ dị

“Huyễn Sinh.” Sau một lúc lâu, nam tử cao ngạo ngồi ở giữa ra quyết đinh “Ngươi đi giết cái nhân loại kia đi.”

Namtử có đôi ngươi lục sắc chẳng biết vì sao lại hiện lên một tia kinh hoàng, y chần chừ lắc đầu

“nếu như không phải chúng ta bị hạn chế bởi khế ước: KHông thể ly khai khỏi khu vực mình bảo hộ, ngươi nghĩ ta sẽ để cho nhân loại kia sống tới giờ sao?!”

“…Ta không đi.”

“Trong mười hai thánh thú, ngưoi là người duy nhất có thể ra vào kết giới, nếu như ngươi không đi giết hắn, thì phải đợi cái nhân loại kia kiêu ngạo đến bao giờ?!”

Namtử có đôi ngươi lục sắc mím môi trầm mặc

“Huyễn Sinh, lẽ nào đến cả ngươi cũng muốn phản bội chủ nhân?”

“được rồi! Quyết Ngươi tối rõ ràng nhất, cho dù mười một thánh thú toàn bộ đều phản bội chủ nhân, thì ta cũng là người duy nhất không bao giờ phản bội người.”

Namtử gọi là Quyết ngây người trong chốc lát, lập tức cắn răng oán hận rời đi

Trong điện chỉ còn lại hai người, Huyễn Sinh sắc mặt trầm trọng nhìn tro bụi thuỷ tinh cầu bị nghiền nát “Có một số việc chỉ có thể nói cho ngươi nghe thôi, ta rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ?”

Namtử phía sau vẫn im lặng không nói lời nào.

“ta đã từng nói với ngươi ta hận Thanh Tước tới mưc nào đi… Nhân loại nọ căn bản không có khả năng tới đựoc đây, Quyết vì sao lại khẩn trương như vạy? Ta tạm thời… Còn chưa muốn cho nhân loại kia chết, thế nhưng… hay ta thực sự có thể nhất cử lưỡng tiện làm cái gì.” Huỹen Sinh quay lại nhìn nam nhân nói, hai mắt ảm đạm nhìn xuống, nhẹ nhàng nở nụ cười “Những lời vừa nãy không thể nói cho Quyết nga, bất quá đương nhiên, ta biết ngươi sẽ không làm thế”

[Bởi vì ngươi căn bản là một giả tử nhân (người chết giả – người thực vật)… ] Huyễn Sinh đứng lên, nhãn thần nhìn nam tử không có khả năng tự hỏi kia nói “ta ra ngoài đi dạo, ngươi…hảo hảo giữ nhà.”

—————-

“Ngươi kêu Thanh Tước?”

Gương mặt Thanh Tước đột nhiên ửng đỏ, hô hấp y rõ ràng bất ổn khi nhìn Cố Thính Ngữ

Cố Thính Ngữ tuy rằng rất nghi hoặc Thanh Tước vì sao từ nữ biến nam đột nhiên xuất hiện, thế nhưng đau đớn kịch liệt phiá sau khiến hắn vô pháp ngẫm nghĩ cái khác, hắn tận lực nắm chặt Thanh Tước, nhẹ nhàng nói “… Cảm tạ ngươi đã cứu ta.”

Một cỗ tình cảm ấm áp cấp tốc lan ra toàn thân Thanh Tước, cái loại cảm giác thoả mãn chẳng bao giờ có này hung hăng đánh vào linh hồn y, phảng phấp như mọi chuyện hư hoa đã không còn quan hệ tới y, chỉ cần… Chỉ cần ôm chặt nam nhân này là tốt rồi…

“Sẽ không…phải, sẽ không… Người khác… Lại thương tổn ngươi…”  Đỏ mặt Thanh Tước khẩn trương đưa ra lời hứa hẹn kiên định.

Cố Thính Ngữ trong lòng y lần nữa rời vào hôn mê, tiên huyết từ bên trong huyệt nội không ngừng trào ra, Thanh Tước từ trước tới nay vẫn luôn trấn tĩnh giờ lại hoảng hốt không ngớt, y tay chân luốn cuống tới mức muốn lấy tay ngăn lại dòng máu đang mãnh liệt trào ra kia.

“!”đột nhiên, cái dự cảm có nguy cơ làn thứ hai xuất hiện, y ôm chặt Cố Thính Ngữ lui về sau, ngay tai chỗ họ vừa rời khỏi, một tiếng nổ thật lớn khiến trần nhà đổ xuống, những tấm da người treo trên tường đều rơi xuống, trên khuôn mặt mỹ lệ của y xuất hiện vài đạo vệt máu thật dài, y vẫn gắt gao ôm chạt Cố Thính Ngữ, con mắt gắt gao nhìn chằm chằm nam tử có đôi ngươi lục sắc đang đứng trước cửa.

“đã lâu không gặp, Thanh Tước. Đón tiếp khá tốt đấy, đáng tiếc là ngươi cũng chỉ có thể né tránh mà thôi.”

“Huyễn Sinh…  Ta biết là ngươi mà.”

Huyễn Sinh mở bàn tay trái hướng về phía Thanh Tước, năm mũi độc tiễn âm trầm bắn ra Thanh Tước ôm Cố Thính Ngữ miến cưỡng tránh thoát, nhìn lại lần nữa, Huyễn Sinh đã biến mất.

Thanh Tước nhẹ nhàng đặt Cố Thính Ngữ lên mặt đất, nếu như ngày hôm nay y không diệt trừ Huyễn Sinh thì Cố Thính Ngữ tương lai vẫn có thể lọt vào phục kích. Nghĩ Tới đây, Thanh Tước lập tưc đuổi theo khí tức vừa mới tiêu tán của Huyễn Sinh

[ Ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi. ]

Trên hành lang, những mũi tên không ngừng từ phía sau lưng Thanh Tước đâm tới, mà y cũng phát động toàn bộ năng lực biến hết thảy những độc tiễn đó thành cát vàng.

“Đi ra! Huyễn Sinh!”

Đuổi tới sát bên thánh điện thì cảnh vật lại yên lặng, tất cả độc tiễn bỗng nhiên đều biến mất.

Bởi vì lo lắng cho an nguy của Cố Thính Ngữ, Thanh Tước bỏ qua vết thương trên gương mặt, lúc này tuyệt không chút đau nhức

“Nguy!” Thanh Tước lập tức quay đầu chạy về, vì sao y có thể sơ ý như vậy? Huyễn Sinh am hiểu nhất chính là phong ma pháp trong ảo trận a!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.