“Con trai, ăn hoa quả nè?” Mẹ tôi bưng đĩa hoa quả vào phòng, ngồi lên giường nhìn tôi.
Tôi ăn một quả nho, nói: “Ngọt ghê.”
Mẹ tôi cười tủm tỉm: “Ngọt thì ăn đi, ăn xong thì học một lát rồi đi ngủ, đừng để mệt quá.”
Tôi cười nói: “Mẹ người khác thì sợ con mình không chịu học, có mỗi mẹ cứ nhìn thấy con học là kêu con nhanh đi ngủ.”
Mẹ tôi: “Mỗi người đều có suy nghĩ khác nhau, mẹ không muốn con mẹ mệt quá thì sao chứ. Người mẹ khác muốn con mình thành đạt cũng không sai, đều vì con mình cả. Ánh mắt mẹ thiển cận, không nhìn được xa như thế.”
Tôi cười không chịu nổi, “Mẹ đừng ở đây trêu con nữa, mau đi ngủ đi, tý nữa con sẽ ngủ.”
Mẹ tôi nghe thế thì cười ha ha rời đi. Mỗi lần như thế tôi đều cảm thấy cực kì hạnh phúc, ba mẹ tôi rất tốt, không quá giống những gia đình khác. Trong trí nhớ của tôi, số lần ba mẹ trầm mặt nói chuyện với tôi rất ít, có chuyện thì nói. Dù sao tính cách tôi cũng khá nghe lời, không có lần nào làm cho ba mẹ thực sự giận.
Tôi cũng được di truyền lại tính cách này từ ba mẹ, rất ít khi giận.
Thế nhưng luôn có người có thể khiến tôi ngoại lệ.
Nghĩ đến người này tôi liền cúi đầu nhìn thoáng qua sách hóa của mình, xem một lát tôi liền nhanh chóng gập lại đổi một quyển khác. Tối tôi không thể nghĩ đến cậu được, nghĩ đến cậu là ngủ không yên.
Sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-ngu-nien-chi-duong/3281799/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.