Lần này tôi cực kì cực kì tức giận, tôi quyết tâm muốn đoạn tuyệt cùng cậu. Tôi nghĩ phải bày ra một tư thế lù lù bất động, xem cậu dỗ tôi thế nào, cậu dỗ đi, chả được đâu, từ giờ về sau chúng ta không gặp nhau nữa!
Tôi cảm thấy mình tốt với cậu quá nên chiều hư cậu rồi, nói giận một cái liền giận. Giờ thì tôi thèm vào quan tâm cậu giận hay không đấy, tôi giận rồi.
Hôm sau đi học tôi vẫn đến đón Chu Tiểu Đóa như cũ, nhưng không biết có phải do đang giận dõi với Trương Tử Kiếm hay không mà nghe thấy nhỏ kia nói chuyện thì cảm thấy cực kì phiền, nói gì nhỏ như muỗi kêu.
Sáng sớm lúc đến cửa lớp thì thấy Trương Tử Kiếm đang đứng chờ tôi. Tôi coi như không nhìn thấy đi thẳng vào bên trong.
Trương Tử Kiếm ngăn tôi lại, cau mày, khuôn mặt lạnh lùng.
Tôi nói: “Có chuyện gì không?”
Trương Tử Kiếm túm áo tôi kéo sang một bên.
Tôi hất tay ra: “Làm gì đấy, đừng kéo áo tớ.”
Cậu trừng tôi: “Cậu không thấy tớ sao?”
Tôi quay mặt đi: “Tớ nhìn thấy rất nhiều người, chả nhẽ ai cũng phải dừng lại hỏi thăm chút hay sao?”
Nhìn cậu bị tôi nói nghẹn họng khiến tôi thấy thật thành tựu.
Tôi nói: “Cậu còn chuyện gì thì nói mau lên, tớ còn phải lên lớp, sắp vào học rồi.”
Cậu không lên tiếng, tôi cũng không đợi mà đi thẳng về lớp.
Lúc ngồi vào chỗ tôi nghĩ, nếu ngày nào mà cũng khiến cậu tức như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-ngu-nien-chi-duong/3281800/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.