Gần đây thời tiết khá tốt, cuối thu trời mát, bầu trời quang đãng.
Tôi đều mang hai thành ngữ duy nhất tôi biết để hình dung thời tiết ra nói, dù sao cũng chỉ là một học sinh cấp hai còn ngây ngô nên lượng từ ngữ còn hạn chế.
Tôi mặc đồng phục, tay đút túi, trong miệng ư ử bài của Trịnh Quân Thôi Kiện, không ngờ một thiếu niên văn nhược như tôi lại thích bọn họ.
Tôi đột nhiên thích họ tất cả là do Trương Tử Kiếm, cậu cho tôi vài đĩa nhạc. Thêm việc suốt ngày hát bên tai tôi, tôi cảm thấy khá hay rồi sau đó thì hãm sâu không thể tự kiềm chế.
Lúc tôi đi đến cổng trường thì thấy nữ sinh từng đưa thư tình cho tôi.
Nhỏ trừng mắt nhìn tôi rồi xoay người đi.
Tôi thở dài trong lòng, đâu thể trách tôi được. Tuy tôi cũng không định thích lại nhỏ, thế nhưng vì bị Trương Tử Kiếm cướp thư tình nên tôi vẫn chưa đọc được, trong lòng rất áy náy.
Tôi không nói là ai đưa tôi nên Trương Tử Kiếm có nghĩ thế nào cũng không biết là ai. Nghĩ thế lòng tôi mới thoải mái chút, chứ nếu không thì rất xin lỗi bạn học xinh đẹp kia.
–“này Diệp Tần, chờ tớ chút!”
Tôi chợt nghe thấy đằng sau có người gọi. Vừa nghe thấy âm thanh đầy sức sống đó là tôi đã biết là ai. Nhiều ngày ở cùng nhau là tôi hiểu rõ thói quen và hành động của cậu, không thể bắt ép cậu thay đổi được gì, có đổi cũng là tôi, mà tôi muốn thay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-ngu-nien-chi-duong/3281798/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.