Giọng Hạ Triết trầm thấp khàn khàn, cũng rất nhanh buông cô ra, quan tâm hỏi: "Anh không lạnh, em có sao không?"
Giọng Đào Thị rất mềm mại: "Em không sao nha, người vẫn còn nguyên vẹn này!"
Sau đó, Đào Thị nhớ ra vấn đề chính: "Buổi diễn bắt đầu chưa? Bây giờ là mấy giờ rồi, em còn kịp không..."
Hạ Triết sau khi bình tĩnh lại một chút, vừa giải thích vừa cởi áo khoác khoác lên người Đào Thị: "Kịp, anh đưa em về."
Anh đưa điện thoại cho Đào Thị, bảo cô cầm soi đường, rồi bế ngang cô lên. Đào Thị định nói mình có thể tự đi, nhưng bị phát hiện đi chân trần nên hoàn toàn mất quyền lựa chọn. Cho dù đi giày cao gót vào thì xuống cũng rất chậm, ảnh hưởng tốc độ lại còn không an toàn.
Hạ Triết cứ thế bế Đào Thị xuống lầu từng tầng một, hai người cũng trao đổi thông tin với nhau. Đào Thị cảm thấy Hạ Triết đúng là quý nhân của mình, thật thần kỳ, thế mà có thể tìm thấy cô trong tòa nhà rộng lớn như vậy...
Thực ra, Hạ Triết đã đến trường quay từ sớm, vốn ngồi ở khán đài. Khi biết tin Đào Thị mất tích, anh liền giúp đỡ cùng tìm kiếm. Dựa vào manh mối nhân viên cung cấp và vị trí cuối cùng Đào Thị biến mất, ban đầu anh cũng giống đa số mọi người, tìm rất nhiều phòng nhưng không có kết quả.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thao-thiet-noi-dinh-dam-trong-gioi-giai-tri-nho-an-uong/5036064/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.