Ban đầu họ cũng không đi thang máy. Nhân viên công tác giải thích thang máy người khá đông, phải đợi một lúc, có thể đi thang máy bên kia, ít người hơn, tiết kiệm thời gian. Sau khi leo khoảng hai tầng lầu, nhân viên công tác đưa Đào Thị vào một chiếc thang máy trống không, đi lên rất nhiều tầng. Đào Thị mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, bởi vì xung quanh thực sự quá yên tĩnh, cũng không có người nào khác.
Ra khỏi thang máy là một hành lang trống vắng. Tuy khung cảnh giống hệt nơi vừa nãy, nhưng Đào Thị lại chú ý thấy chữ A trên số phòng phía trước đã biến thành chữ B. Cô từng nghe Triệu Loan Loan nói, chữ cái phía trước đại diện cho số tòa nhà, ở đây có rất nhiều tòa nhà, đi thang máy có thể đến được 2-3 tòa nhà khác nhau.
Đào Thị nhìn nhân viên công tác đang đi nhanh phía trước, ý thức được mình có thể đã bị lừa. Cô chớp mắt, bước chậm lại, tiếng bước chân cũng ngày càng nhẹ.
Khi nhân viên công tác dừng lại ở một căn phòng giữa đường, khóe miệng nở nụ cười dữ tợn, vừa định nói gì đó, quay người lại thì phát hiện Đào Thị đã biến mất. Sau một giây kinh ngạc, hắn cười, có lẽ xuất phát từ sự tự tin nào đó, hắn cũng không vội, u ám nói: "Cô Đào Thị, cô đi đâu thế? Sao lại đi lạc rồi? Đạo diễn còn đang đợi cô đấy..."
Không nghe thấy tiếng trả lời, nhân viên công tác bắt đầu quay lại tìm, dọc đường đẩy không ít cửa phòng, bàn ghế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thao-thiet-noi-dinh-dam-trong-gioi-giai-tri-nho-an-uong/5036063/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.