Thang máy rất nhanh đã xuống đến tầng chỉ định. Đào Thị gặp lại các bạn cùng phòng, ôm chầm lấy mọi người. Thấy các bạn khóc, cô cũng có chút luống cuống, vội vàng an ủi: "Đừng khóc mà! Không sao rồi, qua hết rồi!"
Nhân viên quản lý bên cạnh thấy Đào Thị đã được tìm thấy, đang định khen ngợi người lập công thì phát hiện người đi ra cùng Đào Thị chính là Hạ Triết. Người nọ lập tức lắp bắp: "Hạ... Ảnh đế Hạ, sao ngài lại ở đây?"
Hạ Triết hơi ngước mắt lên, ánh nhìn lạnh băng: "Chế độ an ninh lỏng lẻo như vậy, nếu tôi không ở đây thì bao giờ các người mới tìm thấy người? An toàn của học viên mà cũng có thể xảy ra vấn đề sao? Chương trình này có muốn làm nữa không hả?"
Nhân viên quản lý tự biết mình đuối lý, bị mắng đến không nói nên lời, chỉ có thể cúi đầu nhận lỗi.
Các bạn cùng phòng sau khi được Đào Thị an ủi xong cũng nhìn thấy chiếc áo khoác trên người cô, lại nhìn người đứng phía sau. Mấy người ăn ý nhìn nhau rồi đưa Đào Thị đi trang điểm lại. Có chuyện gì thì đợi kết thúc rồi nói, trước mắt còn chuyện quan trọng hơn cần hoàn thành.
Đây là một buổi biểu diễn muộn màng, khán giả đã đợi tròn nửa tiếng đồng hồ. Từ khó hiểu và oán trách ban đầu, chuyển sang quan tâm và lo lắng, cuối cùng cũng mong được tổ A lên sân khấu.
Nhạc mở màn vang lên cực bốc, các học viên đứng trên bục nâng từ từ xuất hiện. Nương theo tiếng nhạc, bốn người cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thao-thiet-noi-dinh-dam-trong-gioi-giai-tri-nho-an-uong/5036065/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.