Tứ phúc tấn mệt mỏi chợp mắt, giống như là không nghe rõ lời kia của Dân Chân, cho dù trong lòng là bao nhiêu sóng to gió lớn, nàng nằm ở bên người Dận Chân không dám dịch chuyển thân thể, suốt đêm ngủ không ngon, sáng sớm lại lấy tinh thần đưa Dận Chân ra cửa.
Dận Chân căn bản không nhìn ra Ô Lạp Na Lạp thị khác biệt ở chỗ nào, Ô Lạp Na Lạp thị cầm chén trà trong tay mà xuất thần, ma ma để nha hoàn hầu hạ đều lui xuống, nửa quỳ kéo chăn đệm che chân cho Ô Lạp Na Lạp thị,
– Chủ tử.
Con ngươi tứ phúc tấn sáng đến mức khiến người ta sợ hãi, nàng nắm lấy bả vai ma ma, hỏi:
– Ngươi đã đem chén thuốc kia đổi đi chưa?
– Ngài nói?
– Chén thuốc Ô Nhã thị thưởng cho Tây Lâm Giác La thị, ngươi đã đổi chưa?
Ma ma gật đầu nói:
– Ngài yên tâm chính là, cho dù nàng có được ân sủng, gia chưa chắc muốn để nàng sinh...
Tứ phúc tấn ném chén trà trong tay, khuôn mặt âm trầm,
– Trước có lang, sau có hổ, mệnh ta sao lại khổ như vậy?
– Ngài sao vậy? Chủ tử, để lão nô giúp đỡ ngài, ai cũng không thể khi dễ đến ngài.
Tứ phúc tấn bên môi đầy chua xót,
– Trước kia ta còn muốn giúp Thái Tử phi, hiện giờ chỉ sợ là...bị đám chị em dâu xem náo nhiệt, làm sao người kia...làm sao hết lần này tới lần khác là nàng? Sao có thể là nàng?
– Ngài đang nói Tây Lâm Giác La khanh khách? Nếu như ngài thật sự không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuyen-lam-nu-phu-phao-hoi/873009/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.