(17) Phu thê
Edit: icedcoffee0011
Mạnh Hinh trở lại sân của mình, vẫn chưa thấy tứ phúc tấn ban thuốc, Mạnh Hinh cũng không thể chủ động xin. Tuy rằng cô luôn tận lực đến gần tứ phúc tấn, nhưng chuyện này làm sao mà nói được? Nói ra nếu tứ phúc tấn hiểu lầm là cô đang khoe khoang, kích thích đến tứ phúc tấn thì sao, chỉ có thể ngầm hiểu lẫn nhau giả bộ hồ đồ.
Những nữ nhân khác hầu hạ Dận Chân, khóe mắt đuôi lông mày khó tránh khỏi mang mấy phần đắc ý, Mạnh Hinh mặc dù hưởng thụ qua, nhưng ở trước mặt tứ phúc tấn so với dĩ vãng càng cẩn thận, càng là nhu thuận nghe lời.
Có lẽ là biểu hiện của Mạnh Hinh làm tứ phúc tấn hài lòng, phá lệ ban thưởng, trong đó có huân hương cùng xà bông thơm Dận Chân một mực để ý đến.
Mạnh Hinh nhìn thấy hương liệu thì trong đầu liền xuất hiện một suy nghĩ, mẹ nó, quả nhiên tiểu thuyết đều là gạt người, Dận Chân không thích mùi bồ kết, mùi xà phòng tầm thường, ngửi đã quen hương hoa, thình lình đập vào mũi cái hương vị cẩu thả tầm thường, chớ trách hắn sẽ không thích.
Chỉ cần nghĩ đến Dận Chân nói với tứ phúc tấn chuyện ban thưởng hương liệu cho mình, Mạnh Hinh có một loại cay đắng khó tả.
Vị kia thánh mẫu Ô Nhã khanh khách ngày đó cũng không tìm chết, đi đến sân của Đông Giai trác phúc tấn, chất vấn Dận Chân vì sao lại sủng hạnh Mạnh Hinh. Ngược lại nàng bệnh, bệnh rất xảo diệu, vừa lúc Dận Chân kiểm tra công khóa Hoằng Huy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuyen-lam-nu-phu-phao-hoi/873008/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.