Nhà họ Vưu bận bịu đến tối mắt tối mũi một hồi. Lần này Vưu Uyển về thăm nhà khiến cho tất cả mọi người đều vô cùng kích động.
Vưu Uyển phải lặp đi lặp lại rằng mình không thể nán lại lâu thì Vưu Thiệu Quân mới từ bỏ ý niệm giữ nàng lại ăn tối và nghỉ ngơi một đêm.
Có lẽ người nhà đều thuộc dạng thần kinh thô nên không phát hiện chuyện Vưu Uyển về thăm thân có gì sai. Chỉ riêng ngạch nương Hỉ Tháp Tịch thị của nàng là hơi lo lắng trong lòng.
Hỉ Tháp Tịch thị kéo Vưu Uyển vào phòng trong rồi hỏi: "Sao hôm nay con lại về đây? Chủ tử trong phủ có biết không?"
Vưu Uyển nói: "Là chủ tử gia cho phép con. Ngài ấy đưa con tới đầu hẻm, hiện tại vẫn đang chờ đấy."
Vưu Uyển trông sắc mặt bà cực kỳ khó coi bèn vội vàng hỏi: "Ngạch nương, người sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"
Hỉ Tháp Tịch thị nhìn bộ dạng chưa thông suốt của nàng, quả thực giận mà không biết nên trút vào đâu bèn cốc đầu nàng mấy cái: "Cô nương ngốc nhà con, còn cười được nữa! Thân phận bối lặc gia như thế nào, sao phải đưa con về tận nhà, còn chờ con ngoài đầu hẻm? Ngạch nương dùng ngón chân cũng đoán được ngài ấy có ý gì!"
"Ý gì ạ?" Vưu Uyển ủy khuất sờ đầu, đối diện với ánh mắt hận sắt không thành thép của ngạch nương.
"Đương nhiên là có ý với con rồi, đồ ngốc này!"
Vưu Uyển chợt trợn tròn hai mắt, đôi môi khẽ nhếch: "Không đâu, không thể nào. Tứ gia không phải loại người như thế."
"Ha!" Hỉ Tháp Tịch thị không đơn thuần như Vưu Uyển. Không phải là bà khoe khoang nhưng với dung mạo này của con gái, chẳng có nam nhân nào trên đời là không động tâm.
Vốn cho rằng tứ bối lặc là người lãnh tình nhất trong đám a ca, không phải loại thấy sắc mà nảy lòng tham nên mới dùng quan hệ đưa Vưu Uyển vào phủ.
Ai ngờ nam nhân trên đời đều như nhau cả, thấy người đẹp đều muốn chấm mút.
Nhưng nhìn vẻ mặt nữ nhi, Hỉ Tháp Tịch thị biết tứ gia còn chưa mở lời, cũng không phải hạng người háo sắc đến vậy.
Hỉ Tháp Tịch thị thầm cầu nguyện, chỉ mong tứ bối lặc đừng đem ý định nói toạc ra. Nữ nhân trong phủ tứ bối lặc nhiều như vậy, Uyển Uyển nhà bà làm sao đối phó được.
Từ lúc Vưu Uyển bước chân ra khỏi nhà họ Vưu thì cả người đều có chút ngẩn ngơ.
Nàng choáng váng trèo lên xe ngựa, rúc vào trong góc, tận lực biến mình thành một con chim cút.
Tứ gia thấy sắc mặt nàng tái nhợt nhưng viền mắt không ửng hồng, hẳn là không rơi lệ, tâm trạng cũng yên ổn phần nào: "Sao thế? Nếu về thăm nhà mà không vui vẻ thì lần sau gia sẽ không cho ngươi về nữa."
"Không không, ta chỉ là.. Nghĩ tới phải một thời gian rất lâu sau mới được gặp lại người thân nên có chút thương cảm mà thôi."
Vưu Uyển nói xong thì cúi đầu, chỉ để lại cho tứ gia một búi tóc cài hoa lụa.
Tứ gia chuyển động mấy ngón tay, trầm mặc không nói. Hắn không thể để Vưu Uyển thường xuyên về thăm nhà. Việc này trái với quy củ, huống hồ hắn cũng không muốn.
Nếu sau này.. thì cũng có thể cho mời người nhà họ Vưu tiến phủ gặp mặt. Thần sắc tứ gia thâm trầm như đang suy nghĩ chuyện gì vô cùng lớn lao.
Vưu Uyển còn đang tiêu hóa những lời ngạch nương nói với nàng, lòng buồn muốn chết.
Nàng không nhớ Ung Chính trong lịch sử có phi tần nào họ Vưu mà nhỉ? Như vậy nói rõ nàng sẽ không bị nạp vào phủ. Nhưng lời ngạch nương cũng có lý. Tứ gia bận rộn như vậy, Vưu Uyển chưa từng thấy hắn mang theo vị chủ tử nào ở hậu viện ra ngoài, thế mà mình lại được hưởng loại đại ngộ này.
Nếu nói tứ gia là một chủ tử khoan dung độ lượng, biết thương cảm với hạ nhân thì có đánh chết Vưu Uyển cũng không tin.
Có điều tứ gia còn chưa ra tay với nàng. Ở thời đại này, con rồng cháu phượng như tứ gia nếu nhìn trúng ai, chẳng phải sẽ tha ngay lên giường à? Tư tưởng đặc quyền ác ôn của bọn họ sẽ không bao giờ cho là mình làm sai.
Vưu Uyển cảm thấy mình như cây bồ công anh nhỏ yếu, không biết lúc nào sẽ có trận gió thổi qua, đem nàng thổi đến tan tác.
Nàng còn chưa kịp thương cảm cho chính mình thì người đánh xe bỗng dừng gấp. Đầu xe nhoáng lên. Vưu Uyển ngồi không vững, cứ thế mà trượt xuống dưới.
Tứ gia ngồi tận trong cùng, vừa muốn mở miệng hỏi có chuyện gì xảy ra thì một khắc sau trong lòng đã có thêm một thân thể ấm áp.
Vẻ mặt hắn tự nhiên, cánh tay mở ra ôm lấy Vưu Uyển vào lòng: "Đừng nhúc nhích, cẩn thận cụng đầu."
Bàn tay hữu lực đặt trên tấm lưng tinh tế mềm mại của tiểu tỳ nữ. Cả người Vưu Uyển nhất thời nóng lên như phát sốt.
Bàn tay kia không trên không dưới, vừa vặn đặt tại chỗ hõm giữa lưng và mông nàng, cũng là nơi mẫn cảm nhất trên cơ thể nàng. Vưu Uyển cảm giác như có một ngọn lửa râm ran từ xương cụt lan ra, đốt cho gương mặt nàng như muốn bốc cháy.
Quả nhiên ngạch nương nói không sai. Tứ gia có ý với nàng. Quả nhiên là thèm muốn thân thể của nàng mà.
Xa phu bên ngoài hao hết khí lực để ổn định con ngựa đang kinh hoảng, cách màn xe nói với tứ gia bằng giọng sợ hãi: "Chủ tử gia, đằng trước có một tiểu cô nương bỗng nhiên vọt lên. Con ngựa bị hoảng, nô tài nhất thời không khống chế được. Mong chủ tử gia thứ tội."
"Tiểu cô nương kia sao rồi?" Tứ gia vừa hỏi vừa không dấu vết ngăn lại sự giãy giụa của Vưu Uyển, khẽ vuốt ve da thịt non mềm dưới lòng bàn tay.
Thanh âm xa phu mang theo vài phần khó chịu: "Đang đứng ngay giữa đường ạ, không thấy nhúc nhích gì."
Nói không chừng là bị dọa cho đứng hình. Vưu Uyển dùng xảo kình lách ra khỏi vòng tay tứ gia, vén rèm nhìn ra ngoài, quả nhiên trông thấy một tiểu cô nương trắng trẻo sạch sẽ tầm sáu, bảy tuổi đang đứng sững giữa đường.
Mỹ nhân từ trong lòng trốn đi, tứ gia mất hứng dựa vào trên ghế, nói: "Tìm người nhà nó tới đi."
Một tiểu cô nương, người nhà sẽ không đến mức để nàng ra cửa một mình. Tứ gia cũng lười so đo.
Sau một khắc liền có một nha hoàn tuổi chừng mười bảy, mười tám vọt ra từ trong đám người giữ chặt lấy tiểu cô nương kéo tới ven đường.
"Nhị tiểu thư ơi, sao bỗng nhiên người lại chạy đi thế, thực sự là dọa chết nô tỳ rồi." Nha hoàn lòng còn hãi hùng cất lời.
Niên Diệc Lan một lần nữa dõi mắt nhìn theo xe ngựa, thanh âm non nớt hỏi: "Kia là xe ngựa nhà ai vậy?"
Nha hoàn liếc nhìn, đáp: "Giờ này mà đi đường này thì hẳn là xe ngựa phủ tứ bối lặc nhỉ?"
"Ừ." Niên Diệc Lan nhẹ giọng đồng ý. Trên khuôn mặt vốn nên ngây thơ non nớt mơ hồ lộ ra vài thần thành thục không hợp tuổi, "Đúng là hướng về phía phủ tứ bối lặc mà đi."
Đó là xe ngựa chuyên dùng để xuất hành của tứ gia, tất nhiên là nàng nhớ rõ. Chỉ là ban nãy nhìn vào thấy trong xe có một nữ nhân xinh đẹp. Hay là nàng hoa mắt rồi?
Xưa nay, tứ gia ra ngoài đều chỉ mang theo thái giám, từ bao giờ lại để cho nữ tử bầu bạn bên cạnh thế này? Nhất định là nàng nhìn nhầm rồi, nhất định!
* * *
Vưu Uyển vốn cho rằng đợi sau khi Thiên Lam, Thiên Bích khỏi bệnh thì nàng có thể quay lại với công việc cũ. Ai ngờ dù hai người kia đã lành bệnh, tứ gia vẫn không mở miệng cho nàng rời khỏi thư phòng. Nhiệm vụ của nàng bỗng chốc bộn bề hẳn lên.
Trước kia chỉ cần phụ trách đồ ăn của Toàn Phong. Hiện tại phàm là lúc tứ gia ở trong phủ, nàng phải tới hầu hạ, làm một bình hoa chốn thư phòng.
Tứ gia tỏ vẻ vô cùng thất vọng với kỹ năng hầu hạ của nàng nhưng cũng không ép Vưu Uyển phải giúp hắn rửa mặt thay đồ. Nàng chỉ cần xử lý sổ sách, mài mực, mệt thì nghỉ ngơi một chút. Đến khi tứ gia lên giường đi ngủ thì nàng có thể trở về phòng mình.
Ban đầu Tô Bồi Thịnh còn coi thường nàng nhưng về sau vừa thấy Vưu Uyển liền lộ ra vẻ mặt tươi cười. Thái độ trước sau quay ngắt 180 độ.
Vưu Uyển không rõ loại thay đổi này bắt đầu manh nha từ khi nào. Từ sau khi Tô Bồi Thịnh bày ra thiện ý với nàng, tất cả hạ nhân ở tiền viện cũng bắt đầu tỏ vẻ tôn kính nàng. Thiên Lam và Thiên Bích cũng không dùng lỗ mũi nhìn nàng nữa.
Buổi tối, tứ gia trở lại trong phủ, chưa kịp ngồi xuống đã hỏi: "Toàn Phong đâu rồi?"
Khóe mắt Tô Bồi Thịnh giần giật. Hiện tại, mỗi khi chủ tử gia trở về mà không thấy Vưu Uyển cô nương thì sẽ hỏi câu này.
Nghe như đang tìm chó, thực chất là mượn cớ để tìm người. Ai mà chẳng biết Vưu Uyển cô nương rất thân với Toàn Phong, mỗi ngày đều quấn quýt chơi đùa cùng nhau?
"Có lẽ là đang chơi với Vưu Uyển cô nương ở trong viện ạ! Nô tài đi tìm nhé?"
"Không cần. Đã muộn rồi, cho Toàn Phong về ổ nghỉ ngơi đi. Đừng để Vưu Uyển dẫn nó chạy loạn khắp nơi nữa, bảo với nàng là gia đã hồi phủ."
Được rồi, Tô Bồi Thịnh nghe hiểu. Đây là muốn đưa chó đi chỗ khác để Vưu Uyển cô nương tự mình qua đây, hoàn toàn không phải là chủ tử gia chủ động gọi nàng tới.
Tô Bồi Thịnh nhận mệnh ra ngoài tìm người, lòng buồn bực không thôi.
Nếu chủ tử gia thực sự coi trọng thì trực tiếp nạp người vào phủ là được. Hiện tại không chấm mút không xơ múi mà lại đặt bên cạnh nhìn ngắm mỗi ngày, rốt cuộc là có muốn nạp vào phủ hay không đây?
Tô Bồi Thịnh nhớ tới mấy hôm trước vừa bước vào thư phòng, thấy tứ gia đang làm việc, Vưu Uyển lại ngủ gà ngủ gật trên giường, trước mặt còn bày tiểu tuyết, điểm tâm và nước trà.
Này nào phải đang hầu hạ tứ gia. Rõ ràng là người ở tiền viện tới hầu hạ nàng mới đúng!
Mà hết lần này tới lần khác tứ gia còn nuông chiều nàng!
Nếu nói tứ gia ngày ngày nhìn một mỹ nhân tuyệt sắc như vậy mà trong lòng không có ý gì thì là không đúng.
Nhưng nếu chỉ vì đẹp mà thu người vào phủ lại cũng không phải chuyện mà tứ gia có thể làm được.
Hiện tại, hắn chẳng qua là thấy có Vưu Uyển bên cạnh khiến cho cõi lòng thoải mái. Nàng không ồn ào cũng không quá mức an tĩnh, độ hoạt bát vừa đủ. Mỗi khi hắn muốn lấy hay ăn thứ gì, Vưu Uyển luôn có thể nhận ra được. Bình thường nàng sẽ lẳng lặng chờ ở một bên làm chuyện của mình. Nàng xinh đẹp, dù là ngủ gật cũng đẹp tựa một bức tranh.
Nếu Vưu Uyển làm ra dù chỉ một chút hành vi câu dẫn nào, nói không chừng tứ gia sẽ tương kế tự kế. Nhưng hết lần này tới lần khác Vưu Uyển giữ gìn rất tốt ranh giới giữa chủ và tớ, không có nửa phần vượt quá.
Khiến cho tứ gia lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan, kìm nén đến phát bực. Ngoại trừ giữ người lại bên cạnh, hắn cũng không còn cách nào khác.
Lúc Tô Bồi Thịnh tìm thấy Vưu Uyển, nàng đang rủ rê Thanh Mai may xiêm y cho Toàn Phong.
Vưu Uyển không giỏi nữ hồng nên chỉ vẽ ra kiểu dáng. Thanh May dùng vải thừa để may vá. Toàn Phong ngoan ngoãn ngồi canh bên cạnh.
Có lẽ biết y phục này là may cho mình nên Toàn Phong cũng không cắn loạn như bình thường, chỉ thi thoảng duỗi cổ ngó nghiêng.
Cách lần đầu tiên Vưu Uyển gặp nó đã năm tháng rồi. Thân hình Toàn Phong ngày càng tráng kiện, rút đi vẻ non nớt ban đầu, dần trở nên uy mãnh. Nó đã cao tới đầu gối Vưu Uyển, da lông trơn bóng, khí thế hừng hực.
Tô Bồi Thịnh vừa đẩy cửa đi vào đã bị Toàn Phong phát hiện, hướng về phía ông sủa "Gâu gâu".
Vưu Uyển thấy ông liền biết có việc: "Chủ tử gia về rồi à? Tô công công phái người tới truyền lời là được, sao phải tự mình qua đây?"
Tô Bồi Thịnh cười nói: "Chủ tử gia đang tìm cô nương gấp, sao ta dám lề mề? Vưu cô nương mau cùng chúng ta trở về thôi."
Vưu Uyển đứng dậy, đưa mấy bản vẽ còn lại cho Thanh Mai, lại xoa đầu Toàn Phong nói: "Ta về trước nhé, mai lại chơi với nhóc."
Toàn Phong giật giật lỗ tai, dụi đầu vào tay Vưu Uyển tỏ vẻ vô cùng lưu luyến.
Tô Bồi Thịnh nói: "Toàn Phong thực sự rất thích cô nương." Con chó này đối với Vưu Uyển còn thân thiết hơn so với tứ gia.
Vưu Uyển nói: "Đương nhiên rồi, ta chơi với nó mỗi ngày mà."
Toàn Phong thông tuệ, tất nhiên biết ai đối xử tốt với mình, là một con chó ngoan ngoãn trung thành.
Lúc Vưu Uyển trở lại thư phòng thì tứ gia đã ngồi bên bàn ăn, trước mặt bày một chén canh ngân nhĩ.
Tứ gia nâng mắt nhìn nàng: "Đi đâu đấy?"
"Nô tỳ đang may xiêm y cho Toàn Phong. Toàn Phong rất thích chạy nhạy trong vườn hoa nhỏ ở hậu viện, trên người dễ bị lấm bùn, mặc quần áo rồi thì không cần phải tắm rửa thường xuyên nữa."
Tứ gia: "..."
Một con chó mà thôi, có quan trọng hơn người chủ tử đứng đắn là hắn đây không?
Hắn đẩy chén ra: "Dọn xuống đi."
Vưu Uyển thấy chén canh ngân nhĩ hầu như chưa được động tới bèn nói: "Đây là Chu công công đặc biệt chuẩn bị cho chủ tử gia. Gần đây gia nhiều hỏa khí, xin hãy uống vài ngụm đi ạ!"
Tứ gia: ".. Không có khẩu vị, mang đi đi."
Vưu Uyển chỉ không muốn tâm ý của Chu công công trở thành phế thải mà thôi, thấy không khuyên nổi đành bước lên cất chén canh ngân nhĩ vào hộp đựng đồ ăn.
Nàng vừa tới gần, tứ gia đã ngửi thấy một làn hương ngọt ngào ấm áp. Mùi hương này tựa như chính Vưu Uyển vậy, khi gần khi xa, như có như không.
Hiện đã là cuối xuân, y phục dần mỏng hơn. Kỳ phục không giấu nổi tư thái duyên dáng của người thiếu nữ.
Vưu Uyển đang chuẩn bị đem hộp đồ ăn ra ngoài thì chợt nghe tứ gia đứng phắt dậy đi vào trong phòng, còn sai người chuẩn bị nước tắm.
Vưu Uyển vội vàng tránh ra ngoài. May mà tứ gia không bắt nàng hầu hạ chuyện tắm rửa. Loại chuyện đó quá ư là xấu hổ, nàng thực sự không làm được.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]