Bệnh của Thiên Lam và Thiên Bích phải tĩnh dưỡng mấy ngày mới khỏe lại được. Trong lúc đó, Vưu Uyển đã bị đẩy lên thay thế vị trí của các nàng.
Kỳ thực, làm tỳ nữ cận thân của tứ gia rất nhẹ nhàng.
Từ gia vốn quen sai bảo thái giám. Hơn nữa, mỗi ngày hắn đều bề bộn công vụ, thời gian ở trong phủ cũng không nhiều.
Đáng tiếc, Vưu Uyển chưa từng làm công việc hầu hạ chủ tử, chỉ chống đỡ được hai ngày. Ngày thứ ba khi đang mài mực, nàng đã lung lay đứng không vững.
Tứ gia từ sớm đã trông thấy bộ dạng nghiêng ngả lảo đảo của nàng, lúc thì dồn trọng tâm lên chân trái, lúc lại nghiêng trọng tâm về chân phải, trông rất giống một con lật đật.
"Đứng yên, lắc lư cái gì!" Tứ gia trách mắng, đặt cây bút trên tay xuống.
Vưu Uyển bẹp miệng, khuôn mặt nhỏ nhắn như một nắm tuyết vô cùng ủy khuất: "Nô tỳ đứng lâu quá, chân bị tê."
"Gia đứng còn lâu hơn so với ngươi, sao không thấy gì?" Tứ gia đang đứng luyện chữ, cần phải tĩnh tâm nhưng lại bị Vưu Uyển quấy rầy.
"Gia oai hùng bất phàm, trời sinh quý khí, ngọc thụ lâm phong, tiểu nữ tử như nô tỳ sao có thể sánh bằng? Ban ngày nô tỳ chơi cùng Toàn Phong một lúc lâu, hiện tại thực sự vô cùng mệt mỏi."
Vưu Uyển thực sự cảm thấy làm hạ nhân quá khổ rồi, trước kia cách xa chủ tử, chỉ cần đúng hạn công tác là được. Hiện tại hầu hạ bên người tứ gia, mỗi ngày đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuyen-ky-su-tan-chuc-cua-hoang-quy-phi/3080297/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.