Ngô Phỉ vỗ vai Ngô Tần, hất cằm về 1 hướng.
"Em đi về giải quyết nốt cái tên Mẫn Thiên Tứ kia đi, vừa rồi Phương đội trưởng vừa báo là Mẫn Thiên Tứ báo cảnh sát nói con gái ông ta mất tích, cho rằng bị bắt cóc, nghe nói là ông ta đổ lỗi cho Tiểu Khiết bắt cóc con gái ông ta nhằm uy hiếp"
Ngô Tần nhíu mày: "Lý do?"
"Do trước đây Tiểu Khiết và con gái ông ta có thù oán cá nhân, lại nói thế lực phía sau Tiểu Khiết rất lớn mạnh, việc bắt cóc Mẫn Phương Kiều không phải là đều không có khả năng"
"Khốn kiếp" Ngô Tần đấm mạnh vào bức tường bên cạnh.
Ngô Phỉ thở dài, vỗ vai Ngô Tần đồng thời nhìn tấm lưng rộng lớn nhưng đờ đẫn nôn nóng đứng ở trước cửa phòng kia.
Ông biết rõ là ai làm việc này nhưng điều Ngao Trạch Vũ làm bây giờ hiển nhiên là cần thiết, nên cho Mẫn Phương Kiều 1 bài học, chính ông cũng không chấp nhận cách làm nhân từ, đem cô ta đến sở cảnh sát sau đó định tội, làm như vậy quá đơn giản cho cô ta rồi. Vì sau cháu gái ông thương tích đầy mình còn kẻ lòng lang dạ sói chỉ bị ăn cơm tù, chẳng chịu bất cứ tổn thương nào. Đều đó là không thể!
"Em đi về đi, Anh bảo Phương đội trưởng bố trí vệ sĩ ngăn cản cảnh sát vào đây, tránh làm gây rối đến Tiểu Khiết chữa bệnh"
Ngừng 1 lát, Ngô Phỉ nói tiếp: "Ngăn cản cũng sẽ chỉ được 1 lúc thôi, nếu em công bố tội danh của Mẫn Thiên Tứ ra ngoài,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-voi-va-ta-da-cuong-nhiet/589065/chuong-161.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.