Trong một căn hầm tối đen như mực, chẳng có tiếng động nào, còn có thể nghe tiếng giọt nước rơi xuống *tí tách tí tách*, Mẫn Phương Kiều nổi cả da gà, bị nhốt mấy ngày nay, bản thân cô ta rất mơ hồ vì bọn người này chẳng hành động gì. Thứ hành động mà bọn họ hay làm nhất là 1 ngày đưa cơm 1 bữa, đây là đưa cho mèo ngửi sao? Cô ta oán giận ghi thù, sau khi đến nơi này bao đen trùm đầu được gỡ bỏ, cô ta nhìn nơi mình bị giam giữ mà phải phát tởm, không thể hình dùng bằng hai từ tồi tệ.
Từ gì mới thích hợp?
Kinh tởm!
Thực sự kinh tởm đến phát nôn.
Cố gắng lắm mới không nôn ói, lúc thấy được là nhờ ánh nắng ở ô cửa sổ le lói rọi vào, cô ta chứng kiến 1 thân Solar đầy vết roi, máu me khô lại dính sát vào người, đầu tóc rũ rượi bê bết rất chật vật.
Solar thấy Mẫn Phương Kiều đi vào cứ như một người điên xông vào đánh cô ta đến mặt mày biến dạng. Mẫn Phương Kiều cũng chẳng nể nang gì, đáp trả dữ dội. Một căn phòng ẩm mốc, hai con người điên tiết lăn lộn đấm đá nhau dưới sàn rong rêu trơn trượt. Lữ Khán, Nam Mạnh và A Quý trông thấy mà khoái chí thưởng thức, bọn họ khoanh tay nhàn nhạt bàn luận.
A Quý sờ cằm, rít 1 hơi: "Anh Mạnh, Anh nói xem tại sao lão đại lại không dùng tư hình ah, chẳng phải căm ghét cô ta nhất sao?"
Nam Mạnh híp mắt, cười nửa bên khinh miệt: "Mày hỏi ông, ông đây biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-voi-va-ta-da-cuong-nhiet/589066/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.