Thấy Anh vẫn còn tức giận, Cô buông bàn tay đang nắm lấy nhón tay của Anh ra, dỗ không được đành giơ cờ trắng vậy.
Nghe thấy tiếng nũng nịu, cơn giận của Anh hơi nguôi ngoai, mắt hơi liếc về phía Cô, Cô giật mình cúi đầu càng thấp. Anh thở dài, đưa bàn tay thon dài xoa đỉnh đầu nhỏ, giọng dịu đi đôi chút: "Sau này, Anh không muốn thấy tên kia lượn lờ trước mặt em, càng không muốn thấy trước mặt Anh"
Cô ngẩng đầu, cong mắt cười khi thấy Anh nguôi ngoai, gật đầu mạnh ngoan ngoãn cất tiếng nói: "Vâng ạ"
"Viên Viên! Mình đến với cậu đây"
Tôn Sơn Hạ vui vẻ hí hửng ngồi trên xe lăn, người đẩy phía sau lạnh lùng khó chịu giống như bị ép buộc đến đây. Tôn Trì Phong đẩy Tôn Sơn Hạ đến chỗ ngồi, thuận tay lấy cái ghế thừa dùng lực chân đẩy ghế ra ngoài.
Hắn ra giọng cảnh cáo: "Em ngồi cho hẳn hoi vào, nếu bị gì nặng thêm anh sẽ cấm túc em ở nhà"
Tôn Sơn Hạ bĩu môi: "Em biết rồi, Anh cứ doạ em"
Tôn Trì Phong lườm cô ấy một phát rồi bản thân mình tự ngồi xuống ghế bên cạnh. Tôn Sơn Hạ khó hiểu chớp mắt hỏi: "Ca ca, Anh đây là...."
"Anh ngồi đây với em đến khi học xong, mai sẽ đến lượt Mẫn Ngôn. Em nên ngoan ngoãn mà nghe lời đi, vì em mà Anh và Mẫn Ngôn phải bỏ công ty đến đây đấy"
Tôn Sơn Hạ đen mặt: "Em có bắt Anh đâu, vả lại Anh mà ngồi đây đến hết giờ học chắc lớp em thành người tuyết hết rồi"
Tôn Trì Phong mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-voi-va-ta-da-cuong-nhiet/588984/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.