Cô chỉ chỉ khoảng trống ra vào vừa bị Anh kéo ghế lùi về sau thu hẹp đường ra: "Anh có thể kéo ghế lên hoặc đi ra để em ra ngoài với"
Anh thản nhiên nói: "Em nghĩ chỗ của Anh tùy tiện đến vậy à, muốn ra là ra muốn vô là vô"
Nghe Anh nói cũng có lý liền mím môi cúi đầu, balo trong lòng càng ôm chặt hơn. Lúng túng một hồi lâu.
Dật Hoàng thấy tình hình tiến triển theo ý của mình liền cao hứng giúp Anh một tay: "Đúng vậy, chỗ của Ngao ca sao có thể tùy tiện, nên là cậu cứ ngồi đó đi, Viên Viên ngồi cùng mình"
Lưu Ý Viên đánh một cái lên tay Dật Hoàng, trừng mắt: "Mình đâu muốn ngồi cùng cậu"
Bỏ ngoài tai lời của Lưu Ý Viên, Dật Hoàng mặt dày chẽm chệ đem cặp sách ngồi xuống.
"Ể? Hoàng! Cậu ngồi cùng mỹ nữ, lại bỏ Anh em chí cốt thế mà xem được á"
Dương Tề Vương hầm hực giận dỗi từ cửa ra vào đi đến. Vứt mạnh chiếc balo lên bàn đầu tiên, tức giận truy vấn: "Cậu và Ngạn Hữu ai nấy đều vì nữ nhân mà đối xử tàn bạo với mình, hứ! Lúc làm bài thí nghiệm, hai người các cậu lại chuồng đến bệnh viên bỏ mặc một mình tôi gánh 20 mấy bài thí nghiệm khó, có biết tôi bị thầy Lý Minh hành tới mức tối về ngủ gặp ác mộng không hả. Đã vậy bây giờ lại bỏ tôi ngồi một mình. Sau này đừng xưng là anh em gì nữa. Tôi khinhhhh. Chết tiệt thật chứ"
Mặt Dương Tề Vương đỏ ngầu, lòng ngực phập phồng lên xuống, trừng mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-voi-va-ta-da-cuong-nhiet/588983/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.