Tôn Trì Phong biết rõ cô nhóc này đang giận dỗi điều gì. Hắn nghiến răng tràn đầy tức giận, giơ tay đập bàn một cái thật vang khiến cho Lan Dạ Hinh đứng góc lớp cũng phải giật mình bàng hoàng, quyển sách trong tay xém chút nữa không cẩn thận mà rơi xuống. Hắn ngỗ ngược giơ chân đạp ngã ghế bước đi ra khỏi chỗ, rồi lại dùng ánh mắt hằn ra tia giết người chiếu thẳng về phía góc lớp, giọng lạnh lẽo không nhiệt độ, nghiến răng như thế muốn nuốt chửng người con gái đang kinh hãi trố mắt: "Lên!"
Lan Dạ Hinh do vì quá sợ hãi tốc độ hiểu hơi chậm, không nhúc nhích mà lại gương đôi mắt to tròn cả người đông cứng nhìn hắn.
"TÔI NÓI LẠI ĐÂY" Hắn gầm gừ đến mức tất cả mọi người có mặt đều phải hết hồn tái mặt, ngay cả Ngao Trạch Vũ vốn âm trầm lạnh lùng điềm tĩnh cũng phải ngẩng đầu nhăn mặt nhìn hắn.
Con người thích gầm gú này đang ảnh hưởng việc đọc sách của Anh. Thật đáng ghét!
Ngao Trạch Vũ ném cho hắn một ánh mắt khinh bỉ đầy khó chịu rồi lại cúi đầu đọc sách.
Lan Dạ Hinh bị quát một tiếng, tay chân run rẩy nhanh tay nhặt chiếc balo lên, không dám chậm trễ bước đi thật nhanh, chân run run không trụ vững nhưng vẫn cố đi thật nhanh về phía bàn của Tôn Sơn Hạ.
Lan Dạ Hinh siết chặt cặp sách cúi gầm mặt không dám thở mạnh cũng không dám nói điều gì. Tôn Trì Phong liếc mắt tỏ vẻ chán ghét tột cùng, nhích người ra xa như thể hơi thở của Lan Dạ Hinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-voi-va-ta-da-cuong-nhiet/588985/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.