Ánh bình minh dần chiếu sáng khắp thành phố. Chim chóc bay lượn hót vang khắp bầu trời. Hoa lá nặng trĩu những giọt sương ban mai. Không khí đã se se lạnh không còn lạnh tái người như hôm qua. Gần đến bãi cỏ, chổ để cắm trại. Đột nhiên xe gặp đèn đỏ, nhưng bác tài xế không chú ý nên không giảm ga từ xa. Rốt cuộc phải thắng gắp. Cả đoàn ngã người về phía trước. CaoVũ Ninh và Dương Tề Dân ngã người về phía trước đập đầu vào ghế. Còn Tiểu Vy thì vẫn chưa tỉnh hồn. Cô sợ đến không dám mở mắt, chỉ khẽ khí hí một bên. Trước mắt cô là một bàn tay mạnh mẽ của con trai. Thì ra là Hàn Dân Khê đã nhanh tay đỡ trán cho cô trước khi va chạm. Còn cậu thì do chờm người lên quá nên đã bị đập vào ghế. Tiểu Vy quay qua vội xoa vào trán cho cậu, thổi thổi nhẹ nhàng.
"Cậu không sao chứ? Có đau nữa không?" Tiểu Vy liên tục hỏi.
"Không sao, không sao." Hàn Dân Khê trấn tỉnh cô.
"Ấy da, tớ đau quá." Dương Tề Dân cũng làm nũng.
Tiểu Vy quay xuống: "Hai cậu có sao không?"
"Bọn tớ không sao. Cậu ấy làm quá rồi." Cao Vũ Ninh trả lời một cách chắc chắn.
Vượt qua đèn đỏ, cuối cùng cũng đến nơi. Sau một giấc ngủ đủ để nghỉ ngơi thì mọi người đã tỉnh táo để chuẩn bị mọi thứ cho cuộc chơi. Đoàn của Tiểu Vy là đoàn số hai. Ba đoàn kia cũng vừa đến. Mọi người lấy đồ xuống xe, bắt đầu tập hợp để cô hướng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-to-va-cau-phuong-thuy/2876546/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.