Đồng hồ đã điểm bốn giờ rưỡi, chuông báo thức bắt đầu reo lên giữa không gian ấm cúng. Tiểu Vy dị ứng nhất là tiếng chuông báo thức. Cô lờ đờ mở mắt, nửa mơ nửa tỉnh nhìn thấy trước mặt mình là tay của một người. Thì ra cô đang nằm trên tay của Hàn Dân Khê. Tiểu Vy đang mơ màng nhắm mắt tiếp, vừa nhắm cô còn cho rằng mình đang mơ thấy soái ca. Đột nhiên cô mở to mắt ra quay người lại thấy trước mặt là một gương mặt vô cùng quên thuộc. Đó chính là Hàn Dân Khê còn gì nữa. Tiếng la thất thanh phát ra từ vị trí Tiểu Vy còn lớn hơn tiếng báo thức, cô đập đập tay lên trán rồi lấy chân đá vào chân Hàn Dân Khê vài cái. Có lẽ vì tối qua ngủ ngon quá nên cậu chẳng muốn dậy. Nhưng khi nghe tiếng la cộng thêm ăn vài cái đá của Tiểu Vy thì không thể không dậy nữa rồi. Vừa mới mở mắt trước mắt cậu là một Tiểu Vy đang vò đầu, còn cái mền thì vẫn còn đắp chung.
"Nhìn gì mà nhìn?" Tiểu Vy quát vào mặt Hàn Dân Khê rồi úp mặt vào gối vì quá xấu hổ. Hàn Dân Khê bật cười lên tiếng rồi biện minh.
"Hôm qua tớ ngủ rất ngoan nha, không làm gì hết. Không biết gì luôn. Cậu đừng nghĩ xấu chờ tớ."
"Tại sao tớ lại ở trên giường hả?" Tiểu Vy thút thít trong gối.
"Có lẽ cậu mới rồi bò lên đây chứ gì?" Hàn Dân Khê xếp mền gối rồi giật luôn cái gối Tiểu Vy đang ôm. Cậu vỗ vỗ cằn lưng cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-to-va-cau-phuong-thuy/2876548/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.