Tối đó trước khi ngủ, Di Giai gọi điện thoại cho ba mẹ mình. Ba mẹ cô hỏi thăm vài câu, lại nhắc nhở cô nhớ ngoan ngoãn, lễ phép.
Tắt máy, Di Giai nhắm mắt lại muốn ngủ, nhưng lạ chỗ nên cô không dễ ngủ.
Nằm ở trên giường lăn qua lăn lại mãi, lại sợ sẽ ảnh hưởng đến hai em gái nhỏ, nên cô bật dậy, nhẹ nhàng bước xuống giường rồi đi ra ngoài.
Giờ này mọi người hẳn đã ngủ hết, cả một không gian vắng lặng.
Cô có chút sợ, định bụng quay trở về phòng.
Quay đầu, liền nhìn thấy một bóng người cao lớn đi tới.
Cô giật bắn mình, suýt thì hét lên.
Mãi đến khi nghe được giọng nói trầm thấp quen thuộc của Lâm Phong, cô mới bình tĩnh lại.
“Không ngủ được à?”
Cô gật đầu: “Cậu cũng vậy sao?”
Thiếu niên lười nhác đáp “ừm” một tiếng: “Có muốn ra ngoài kia không?”
“Đi đâu?”
“Đi dạo loanh quanh.”
Di Giai nhìn ra ngoài trời tối mịt, có hơi sợ.
Nhưng lại nghĩ có anh ở cùng cô, đột nhiên lại thấy yên tâm hẳn, mạnh mẽ gật đầu một cái, rồi bám sát anh.
“Tôi… tôi có hơi sợ… cậu… cậu đừng đi nhanh quá đấy!”
Lâm Phong khẽ cười, không đáp, nhưng bước chân rõ ràng chậm chạp hơn nhiều.
Mà Di Giai bên này, thấy cái gì cũng sợ, gió lay cây cũng sợ, nghe tiếng côn trùng kêu cũng sợ, lại tưởng tượng đủ thứ tự dọa mình. Cô rúm ró, đi sát anh, tay nhỏ níu lấy vạt áo anh, y như cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-no-hoa-vua-luc-yeu-anh/2916408/chuong-23.html