Sau mấy ngày yên ả ở quê ngoại Lâm Phong, thì Di Giai cũng về lại nhà.
Sau đó, cũng rất nhanh đã đến ngày vào học lại.
Cũng là lúc, phải đối diện với kỳ thi giữa kỳ sắp tới.
Không như Hiểu Tâm và Di Giai luôn đứng đầu lớp, Giai Ý học hành chỉ ở mức trung trung mà thôi, cho nên đối diện với mấy kỳ thi kiểu này có cảm giác hoa mắt chóng mặt.
Lại thêm thời gian rồi cũng chỉ lo chơi, không ôn tập, ngày thi càng đến gần, trong lòng càng rối loạn.
Cô nàng ngày nào cũng khóc than với Hiểu Tâm và Giai Ý. Hôm nay cũng không ngoại lệ, vừa gục mặt trên bàn vừa khóc lóc kể lể: “Hu hu phải làm sao đây? Tao vẫn còn nhiều thứ phải học quá…”
Điệp khúc hoang mang này Di Giai và Hiểu Tâm đã nghe đến chán rồi.
Cả hai lắc đầu thở dài, tự hỏi bao giờ con bé này mới thôi ca cẩm.
“Thay vì mày cứ ngồi kêu ca khóc lóc, thì mau học bài đi!” Hiểu Tâm vừa đọc sách vừa nói.
“Đúng vậy, mày cứ than mãi cũng chẳng được gì, chi bằng cứ cố gắng hết sức, tập trung vào bài vở đi!” Di Giai cũng vỗ vỗ lưng Giai Ý nói.
Giai Ý nghe vậy, càng thêm kêu gào.
Cô cũng muốn học tập nghiêm túc chăm chỉ lắm chứ, ngặt nổi cô đối với bài vở thật sự là như đánh trận. Xem một lúc cô liền bại trận ngã nhoài.
Tại sao ở cạnh hai con bạn học bá này, mà cô chẳng thể hưởng lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-no-hoa-vua-luc-yeu-anh/2916405/chuong-24.html