Cậu ấy xuất hiện trong cuộc đời tôi thật đặc biệt. Để rồi đến khi ra đi, cũng đi theo cách đặc biệt không kém. Đặc biệt đến đau lòng...
"ViVi? Sao đấy?" Nhi vỗ vai một cái, tôi giật mình nhìn lại thực tại.
Khoác vai cô bạn, tôi cười nói: "Đi thôi, chúng ta đi chơi."
Cuộc sống vì thế vẫn tiếp diễn, hãy gạt đi đau buồn để rồi với lấy yêu thương mới.
Vạn người theo đuổi không bằng một người thật lòng yêu thương.
Vạn chiều chuộng không bằng một người thấu hiểu.
Đừng mang niềm tin trao cho người mà không thể tin tưởng.
Niềm tin vỡ rồi, nhặt lại tay có đau không?
Nhi và tôi đi ngang qua một con đường thân thuộc.
Dừng chân một lúc, ngắm nhìn khóm thạch thảo úa tàn, tôi cười nhạt:
"Bông hoa đẹp như vậy... tại sao lại héo rồi?"
Nhi nhìn quanh con đường, quan sát từng khóm hoa: "Hoa chỉ nở vào cuối thu, bây giờ đã là cuối đông, cũng đến lúc lụi tàn rồi."
Phải, hoa cũng đến lúc phải lụi tàn.
Con gái cũng giống như một đoá hoa, hãy sống một cuộc sống không vì ai mà nở rộ, cũng không vì ai mà lụi tàn.
Con đường này từng đẹp lắm mà, hai bên đường từng khóm hoa thạch thảo nở rộ, một màu tím khoe sắc cả đoạn đường.
Đâu đó lại điểm tô vài khóm thạch thảo màu trắng tinh.
Mùi thơm thoang thoảng nhẹ nhàng làm tâm tôi an tĩnh.
Vẻ đẹp nơi đây thật làm người ta an lòng.
Tôi còn nhớ, vào một ngày cuối thu năm lớp 11, chúng tôi có dịp đi qua con đường này.
Khoác tay Nhi, tôi vu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-nam-ay-cau-va-toi/1405214/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.