Chia tay một người mình thích thật lòng là một điều rất khó.
Người đã đi rồi thì làm sao níu giữ.
Càng nắm chặt lòng lại càng đau.
Thôi thì cứ buông nhau rồi nỗi đau cũng sẽ hết.
Từ ô cửa phòng mình, tôi nhìn ra bầu trời xanh thẳm ngoài kia.
Bầu trời hôm ấy chúng tôi gặp nhau lần đầu tiên rất xanh. Bầu trời hôm nay cũng vậy, ngày mai cũng thế, năm tới vẫn sẽ xanh chỉ có điều, chúng tôi của sau này không còn như ngày hôm ấy, chỉ vĩnh viễn gán lên người cụm từ "bạn thân cũ".
Vài câu hát lại vang lên trong tâm trí tôi:
"Nắng mang anh đi rồi anh để lại đớn đau muôn phần.
Đã lỡ buông nhau ra rời thôi thì ta phải đành cách xa.
Nhớ nhau bao nhiêu phần cũng đâu thể tìm thấy nhau.
Cách xa nhau làm gì để giờ đây phải chịu đớn đau thêm phần."
Tôi thường hay tự hỏi, liệu đây có phải là giấc mơ không? Chỉ là một cơn ác mộng dài hay là hiện thực mãi mãi?
Hắn đi mất rồi, đã hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của tôi.
Khoá số điện thoại, khoá luôn cả facebook, hắn lặng lẽ rời đi như chưa từng tồn tại.
Không một ai nhắc về hắn với tôi.
Chiếc bàn ở lớp chỉ là trống một chỗ.
Con đường về chỉ là thiếu một người.
Chia xa rồi, không còn liên quan nữa.
Tôi cười lớn: "Trên đời này chỉ là thiếu tiền, thiếu oxi mới chết chứ thiếu crush không chết được. Trần Kiều Vi, mày làm sao vậy? Hãy sống cuộc sống của mày đi."
Từ hôm đó trở đi, tôi sống mạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-nam-ay-cau-va-toi/1405213/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.