Tôi nên chấp nhận và học cách chấp nhận. Chấp nhận rằng cuộc sống là có được có mất, có gặp gỡ, có chia ly, có yêu thương, có lãng quên. Cuộc đời còn mênh mông lắm, biển người còn rộng vô cùng. Tâm đôi khi nên tĩnh trước dòng đời quá biển động. Ngày hôm nay sẽ là ngày hôm qua, ngày mai cũng sẽ là ngày hôm nay. Cứ vui vẻ mà sống!
Có những mối quan hệ quả thật rất bế tắc.
Muốn vứt bỏ nhưng lại không đành lòng.
Muốn bước tới lại không đủ khả năng.
Muốn duy trì như hiện tại ... Xin lỗi tôi không đủ can đảm để đối mặt.
Nam âm thầm đứng trên hiên nhà nhìn bóng Vi khuất dần, nước mắt cậu cũng đang rơi.
Ai nói là cậu tuyệt tình? Ai nói là cậu vô tâm?
Cậu không từ bỏ mà là chấp nhận buông tay, buông tay để cô ấy có cuộc sống mới tốt hơn.
Cậu đã từng mơ hai người có thể cùng nhau ngắm bình minh, chào hoàng hôn.
Cậu đã từng ao ước hai người có thể cùng đi dạo trên bờ biển trải đầy cát trắng...
Nhưng giờ thì sao? Cô ấy ở ngay phía trước thôi, cậu cũng không đủ dũng cảm bước tới.
Vì cậu cho rằng mình không thể đem lại cho cô ấy hạnh phúc chứ đừng mơ tưởng tình yêu nhẹ nhàng, bình dị.
"Cậu muốn từ bỏ cô ấy sao?" Dòng suy nghĩa của Nam bị đứt đoạn bởi câu nói của Phong.
Tình yêu đơn phương mà, Nam biết cái giá của nó.
Nuôi hi vọng trong âm thầm, ôm nỗi nhớ một mình.
Và rồi để kết thúc khi tất cả chưa bắt đầu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-nam-ay-cau-va-toi/1405212/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.