La Tử Hiểu ngớ người, nụ cười trên môi đã tắt từ lâu, cũng may, khi nãy cô dùng tiếng Hán để nói chứ không phải tiếng Anh hay tiếng Pháp, nếu không, chắc hẳn rằng anh ta đã không biết phải tìm cái hố nào để giấu mặt xuống rồi. 
Hàn Tiểu Tịch nói xong liền bước vào lớp, mặc kệ La Tử Hiểu đứng ở đó. Lý Vân Ca đương nhiên nghe hiểu cô nói gì, âm thầm bật ngón tay cái với cô, trong lòng cũng cảm thấy bội phục cô. Vừa có thể từ chối, lại có thể không khiến La Tử Hiểu quá mất mặt, một mũi tên trúng hai đích, hơn nữa, câu nói kia cũng đủ để hạ gục La Tử Hiểu rồi. 
“Xin lỗi, ngoài hoa của bạn trai tôi, tôi không có thói quen nhận hoa của người khác.” 
Câu nói không chứa đựng bất cứ sắc thái tình cảm nào của Hàn Tiểu Tịch cứ vang mãi trong đầu La Tử Hiểu, nhìn thấy mọi người đang nhìn mình, cúi xuống anh ta cảm thấy mình đúng là nực cười. “Ngoài hoa của bạn trai em, em sẽ không nhận hoa của người khác đúng không? Vậy anh sẽ tặng em thứ khác, xem xem em sẽ nói gì?” Ý chí của La Tử Hiểu vẫn không hề nguôi ngoai một chút nào, anh ta cầm bó hoa đó quay về giảng đường của mình. Khóe miệng khẽ cong cong. 
Hàn Tiểu Tịch cảm thấy dường như La Tử Hiểu cũng chưa có ý định buông tha cho cô, cô cảm thấy rất đau đầu, nên làm thế nào bây giờ. Từ trước tới nay đúng là có không ít người theo đuổi cô, nhưng cô vẫn luôn dùng thái 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-khong-nuoi-tiec/1472302/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.