Sắp tới, khối 12 sẽ đương đầu với
kì thi đại học – kì thi khắc nghiệt nhất trong đời. Một bàn bốn cạnh, bên nào
cũng chồng toàn sách là sách, đến mức Ái Du ngồi ngay cạnh Nhã Ân, mà cô chẳng
thấy cái bản mặt của nó đâu. Cô giáo Lý chủ nhiệm ngày nào cũng gào thét quát
tháo, mà cũng không chỉ cô, mà cả các thầy cô khác ngồi dạy học mà mặt cũng hầm
hầm, nghiêm đến không thể nghiêm hơn. Kể cả cô giáo dạy Văn nổi tiếng vui tính
cũng …. Haiz…
Ái Du gục đầu trên bàn. Vì có chồng
sách che cho nên cô tranh thủ chợp mắt một chút. Hôm qua thức đêm ôn Toán, mắt
thâm quầng nhưng cô chẳng quan tâm. Nhất Thiên rất lo lắng cho cô, thường xuyên
đến kí túc xá nữ trường Dạ Bác. Và công việc của anh chính là ép cô ngủ và mát
xa đầu cho cô. Lẩm bẩm trong giấc mơ:
“Tại sao lại khổ như thế nhỉ? Sao
Nhất Thiên lại thi nhẹ nhàng thế chứ?”
“Ngốc ạ, anh cũng căng thẳng đấy chứ.”
“Khổ thế này thà đi quét rác còn
hơn.” Cô vẫn chẳng để ý anh nói gì.
“Vớ vẩn, em đã cố gắng đến lịm đi
thế này rồi, phụ công mình chẳng phí sao? Nếu em thi đỗ, có thể trở thành sinh
viên khoa Luật này. Đó là ước mơ từ hồi 10 tuổi của em mà.” Nhất Thiên dịu dàng
vuốt tóc cô.
Cô mỉm cười, khẽ cựa mình rồi thì
thầm gì đó. Anh ghé tai xuống nghe thì chỉ phì cười.
“Vấn đề là đã không cách nào thống nhất tư tưởng, vậy phải chung
sống thế nào?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-diu-ngot/1724160/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.