Mặt nước nổi bọt lùng bùng. Một bóng hình xinh đẹp nổi
lên từ làn nước trong xanh.
Ái Du tóc ướt nhẹp tán loạn hai vai và dính cả lên hai
thái dương, xương quai xanh lộ rõ. Vì cô không đeo kính bơi nên lông mi dính
vài giọt nước nhỏ, cô chớp mắt lộ ra đôi mắt mềm mại. Ái Du không ý thức rằng
trông mình rất xinh đẹp, thu hút ánh nhìn của nhiều nam sinh trong bể bơi. Lung
Linh và Y Đồng nhấn thái dương:
“Cha má ơi, nếu biết Du Du bảo bối có một mặt quyến rũ thế
này đã cất giấu nó làm của riêng rồi!”
“Lần đầu tiên tôi đồng suy nghĩ biến thái với bà đấy.”
Nhưng hai cô gái này nói thì nói thế nhưng vẫn không phải
giận thật. Không như ai đó mặt đen sì sì đang ở góc bể bơi.
Nhất Thiên như tỏa ra màn sương lạnh, trong đầu chỉ nghĩ
đến việc đập cho cái lũ háo sắc kia một trận. Đi bơi thì bơi đi, cứ đứng yên một
chỗ nhìn chằm chằm con nhà người ta làm gì?!!! Đương nhiên An Lệ, Bảo Anh và
Minh Triết biết Nhất Thiên đang nghĩ gì, chỉ biết dở cười dở khóc dập lửa cho
tên giấm chua này thôi:
“Hì hì, Nhất Thiên à, chắc chắn là vì bảo bối nhà mày quá
xinh đẹp nên mới nhìn thôi!”
“Đúng đúng, mà nhìn thì đã sao? Muội muội chắc chắn không
thích cái lũ háo sắc đấy!”
“Đương nhiên là không thích rồi, cô ấy đã trưởng thành ít
nhất cũng thích người như mày chứ đúng không?”
“Đúng đúng!”
Mặt Nhất Thiên hòa hoãn đi một chút, đương nhiên là vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-diu-ngot/163988/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.