Ái Du kéo va li ra cửa thì tròn mắt nhìn đống đồ quanh
chân Lung Linh. Một túi, hai túi, ba túi...Tổng cộng là 6 túi bánh trái to đùng,
thêm 2 hộp các tông, 2 cái va li, 1 cái ba lô. Y Đồng mang ít đồ nhất, còn ngạc
nhiên hơn Ái Du:
“Lung Linh, bà bị điên à? Mang nhiều đồ thế này làm gì?”
“Hừ, đây nhé, cái ba lô này chỉ đủ nhét con gấu bông của
tôi thôi, va li này đựng quần áo này, gồm có áo nóng, áo lạnh, áo đi chơi, áo
đi quẩy, áo ngủ, áo 2 dây, áo trễ vai, gồm có quần dài, quần lửng, quần cộc, quần
ngố, quần bò, quần thun, quần ngắn, quần giả váy, váy dài, váy ngắn, váy liền
thân, váy xòe, váy bó. Va li bên này đựng đồ chơi này, điện thoại máy tính,
truyện này, rồi còn kem dưỡng, dầu gội, sữa tắm, đồ bơi, áo khăn, thuốc nhỏ
mũi, thuốc ho, thuốc hạ sốt, thuốc dị ứng cấp tính, kẹo ho...”
Nhã Ân đang xách ba lô, tay kéo va li đi ra thì ôm đầu:
“Cha má ơi, bọn mình đi nghỉ dưỡng chứ có đi di cư đâu. Để
tôi đoán nhé, hai hộp các tông là đựng gạo với nước tương à?”
Ái Du phì cười. Lung Linh trợn mắt:
“Xỏ xiên vừa thôi nhá! Hai hộp các tông này, bí mật!”
Nhã Ân bĩu môi:
“Xì, tôi cần biết chắc.”
Không chỉ có bọn Ái Du là sửng sốt, khi nhìn thấy Lung
Linh tay trái tay phải sau lưng khệ nệ ôm ôm vác vác, học sinh của cả ba khối
đang tập hợp dưới sân trường đều tròn mắt.
Bỗng Ái Du
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-diu-ngot/163987/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.