“Ái Du, cậu...cậu có muốn làm bạn gái tớ không?”
Nhất Thiên đứng lặng người. Ái Du cũng ngạc nhiên không
kém, cô cố lắm mới lấy lại được giọng nói:
“Tớ xin lỗi, tớ không thể đồng ý được. Cảm ơn cậu đã yêu
quý tớ. Thực sự xin lỗi!”
Nam sinh ấy có vẻ rất buồn rầu, bỏ chạy mất. Ái Du thở
dài, ngó xung quanh rồi đi vào khu nhà.
Nhất Thiên trong lòng nửa mừng nửa đau. Mừng vì cô từ chối
nam sinh đó, mà đau vì nghĩ rằng, có phải nếu anh tỏ tình cô, cô cũng sẽ nói
như vậy hay không? Sau đó, mối quan hệ giữa anh và cô chắc chắn sẽ vỡ tan, và
anh sẽ không được gặp cô thường xuyên nữa...Anh cười khổ rồi hai tay đút túi quần,
chậm rãi đi về phòng.
***
Sáng hôm sau, Bảo Anh thức dậy trong lòng háo hức bồn chồn.
Gọi An Lệ dậy rồi hai chị kéo nhau sang phòng Nhất Thiên nghe ngóng. Cuối cùng
chỉ nghe thấy tiếng Minh Triết gào khóc:
“Khốn nạn! Ông đây đã chuẩn bị hoa hồng xịn sò, đã vậy
còn mua hẳn một cái bánh kem bơ màu hồng thắp nến lung linh cho mày tặng muội
muội rồi! Thế mà cuối cùng mày lại bảo mày chưa tỏ tình với muội muội!!! Mày
còn có chí khí đàn ông không hả cái tên họ Dương kia!!!”
Bảo Anh mở cửa vào. Chỉ thấy chăn gối lăn lóc khắp nơi,
Minh Triết thì gào thét, trên bàn vẫn còn “tang chứng vật chứng” là một cái hộp
đựng bánh và một bó hoa hồng đỏ tươi. Nhất Thiên vẫn đang bình thản đứng ngoài
ban công hóng gió mát.
Đương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-diu-ngot/163989/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.