Mễ Mễ thưởng thức xong tinh thần cũng tốt hơn nhiều.
“Đúng là thoải mái thật.”
Bắt đầu ngày làm việc của mình, từng bệnh nhân đến xin tư vấn tâm lý, từ khi khoa này xuất hiện càng nhiều người tìm đến hơn. Y tá La mệt mỏi dựa vào thành tủ lạnh, trên tay cầm cốc cà phê than thở.
“Đúng là áp bức chết con người ta mà, ngày nào cũng làm mười mấy tiếng cô thấy đúng không Mễ Mễ.”
Mễ Mễ ngẩn người ra suy nghĩ gì đó bị đánh thức bởi tiếng gọi của y tá.
“À cô nói đúng đấy.”
Y tá La lo lắng vội vàng đặt cốc cà phê trên tay xuống.
“Hôm nay nhiều bệnh nhân quá cô có trụ được nữa không.”
Mễ Mễ lắc đầu.
“Tôi không sao đâu…Lát thay ca tôi mời cô một bữa.”
Tiểu Mễ hẹn xong, cô đi về phòng làm việc, một bệnh nhân nam bước vào, ánh mắt trầm trồ của các bệnh nhân đang chờ bên ngoài.
“Cậu này trẻ vầy mà cũng mắc bệnh tâm lý đấy hả.”
Một cụ bà ngơ ngác.
“Đúng vậy…bọn trẻ này nay thua chúng ta thật đấy.”
Y tá gọi bệnh nhân tiếp theo mau vào bên trong, Mễ Mễ nhìn hồ sơ giật mình vội ngẩng đầu lên nhìn.
“Cố Ngụy Thành.”
Anh cười tươi.
“Anh tưởng em không biết anh chứ.”
Cô nhìn một lượt, cơ thể khỏe mạnh, trạng thái bình thường.
“Anh có đi nhầm khoa không…khoa ngoại ở tầng 4.”
Ngụy Thành cười nhẹ, ánh mắt dịu hiền nhẹ nhàng đưa đầu qua.
“Anh không đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-cua-to-chinh-la-cau/2580143/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.