Nụ cười đắc thắng của Trịnh Tuyết để lộ rõ ra khuôn mặt, nhìn bóng lưng Ngụy Thành rời lòng chị ta càng thanh thản. Khánh Lâm vui vẻ chạy ra, nhìn vẻ mặt khởi sắc của Trịnh Tuyết cậu tròn mắt nhìn, ánh mắt đầy vẻ khó tin.
“Chị cười rồi kia…Lâu lắm rồi em mới thấy chị cười như thế đấy.”
Trịnh Tuyết nhíu mày lại, nhìn thấy cậu nam sinh nhỏ hơn mình hai tuổi chưa có suy nghĩ chín chắn nào ánh mắt thờ ờ bỏ đi. Khánh Lâm càng lúc càng thấy sự khác lạ của đàn chị.
Sáng hôm sau, Mễ Mễ đi ra khỏi nhà sớm, cô phải đến bệnh viên thay ca cho bác sĩ Triệu. Ra đến đường, Mễ Mễ đi được vài bước một bóng hình đã chắn trước mắt cô.
“Em đi làm sớm thế sao.”
Tiểu Mễ lạnh lùng chào khách sáo như hàng xóm với nhau.
“Nếu không có gì tôi đi trước.”
Ban tày nhỏ của Mễ Mễ đẩy nhẹ Ngụy Thành ra một bên, thấy sự lạnh lùng ấy của cô anh càng tò mò nguyên nhân năm đó hơn.
“Anh sẽ làm em phải nói ra nguyên nhân năm đó chúng ta chia tay.”
*Hồi tưởng…
Sau một năm đi ra nước ngoài làm sinh viên trao đổi, công việc của Ngụy Thành càng lúc càng bận, những lời nhắn cũng dần một ít đi.
“Anh thật sự rất bận…tối anh sẽ gọi điện lại cho em.”
Mễ Mễ cười ngượng, cô cũng áp lực trong những tháng ngày đi trực ngày đêm ở bệnh viện, nhưng khuôn mặt cùng ánh mắt lúc nào cũng khiên cường an ủi Ngụy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-cua-to-chinh-la-cau/2580145/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.