Vương Thanh ngây ngốc nhìn xuống quần áo mình đang mặc, mắt khẽ trừng lên, khóe miệng run run, bắt lấy bàn tay Đại Vũ mà dùng sức.
- Đại Vũ, còn quần? Quần là màu gì?
- Quần, màu đen sao?
Đại Vũ cố nheo mắt để nhìn rõ hơn.
Nghe được đáp án, Vương Thanh khinh hỉ, Đại Vũ, nhìn thấy rồi! Anh vui mừng đến loạn cả chân tay, không biết đặt ở đâu cho đúng. Sau đó Vương Thanh bưng lấy mặt Đại Vũ, trao cho cậu nụ hôn thật sâu, thật cuồng nhiệt, đủ để cậu thấy được sự kích động trong lòng anh lớn như thế nào.
Chẳng qua, vui mừng không được bao lâu, anh lại phát hiện được vẻ mặt kì lạ của cậu.
Đại Vũ muốn nhìn thấy Vương Thanh, nhưng kì quái làm sao cũng không nhìn thấy được. Dù cậu cố gắng cở nào, mắt híp thành một đường chỉ hay là dùng mu bàn tay dụi đỏ mắt, cũng vô dụng. Không nhìn thấy!
Vương Thanh nóng nảy chụp lấy bàn tay đang ra sức dụi kia, lo lắng hỏi:
- Đại Vũ, làm sao vậy? Mắt khó chịu sao?
- Không! Không phải.... Vương Thanh, em....em.....
Đại Vũ rơm rớm nước mắt, ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm Vương Thanh.
- Em, em làm sao? Đại Vũ! Mau nói!
Nhìn cậu thống khổ tim anh cũng chẳng dễ chịu gì cho cam.
Đại Vũ đau khổ nhắm mắt lại, để cho nước mắt kia tự do trượt trên gò má tái nhợt. Hàng mi cong đẫm nước bết lại, run rẩy, yếu ớt như thế, mong manh như thế. Bao nhiêu đau đớn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-vu-baba-den-day-thuong-con-di/2938704/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.