Cửu Dương ngồi trong thư phòng một lát bỗng có tiếng gõ cửa, chàng cất tiếng uể oải hỏi:
- Ai đấy?
- Nô tì đây ạ!
Cửu Dương rời ghế đi mở cửa. Tuệ Dung đứng ở ngoài hành lang nhìn chàng, gương mặt nàng tái nhợt với cặp mắt đỏ hoe, nàng nhìn chàng nói như cầu cứu:
- Nô tì vừa nhận được tin cha qua đời, nô tì là con duy nhất trong nhà, ngoài nô tì dưới quê không còn bà con, thỉnh đại nhân cho nô tì về quê vài ngày được không ạ?
Cửu Dương khẽ liếc mắt nhìn trời:
- Nàng mau đi thu dọn hành lí, chúng ta lên đường ngay.
- Không dám làm phiền đại nhân, nô tì tự về Thừa Đức được, chỉ cần đại nhân cho nô tì mượn một con ngựa, nô tì sẽ khởi hành ngay.
- Lần trước ta đi Thừa Đức dọc đường đã thấy rất nhiều người bị bọn cướp giết hại, nàng không thể đi một mình được, hơn nữa đi trong đêm tối sẽ gặp nhiều rắc rối, ta cũng có chuyện phải đến Thừa Đức chi bằng để ta đi theo bảo vệ nàng.
Trong lòng Tuệ Dung đang nôn nóng muốn đi nhanh, bèn nói:
- Đa tạ đại nhân.
Nói xong, Tuệ Dung trở về phòng ngủ của nàng sửa soạn hành lí.
Nàng đang lúi húi xếp áo quần bỏ vào chiếc túi vải bỗng nghe Uyển Thanh gọi thúc vào bên tai, ngẩng lên nhìn. Uyển Thanh ôm lấy Tuệ Dung, vừa khóc vừa dúi vào tay Tuệ Dung một số tiền. Tuệ Dung cũng ôm Uyển Thanh khóc ròng, từ khi hai người gặp nhau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-trieu-ngoai-su-2/2319518/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.