Khi mặt trời đã lên khỏi đỉnh Yên sơn, Cửu Dương đưa Tuệ Dung về tới nhà nàng, ánh bình minh chiếu lên căn nhà tranh nhỏ bé, khoảnh đất bao quanh nhà cỏ dại và hoa cúc dại mọc um tùm, một vài cây to gãy đổ. Tuệ Dung mở hai cánh cửa, giữa nhà có một cái bàn, bốn cái ghế, trong góc nhà bên trái dựng một cái ghế dài, góc nhà bên phải đặt chiếc giường và chiếc tủ, người nằm trên giường chính là cha nàng.
Do Tuệ Dung đau lòng quá độ nên nàng chỉ biết chạy đến bên giường quỳ xuống khóc ròng. Cửu Dương bước lại đứng bên cạnh nàng khẽ nhắc, Tuệ Dung mới sực tỉnh giơ tay vuốt mắt cho cha nàng, làm theo phong tục dù người chết đã khép mắt. Xong phần này, Cửu Dương giúp nàng bế các xác lên, đưa xác cha nàng nằm dưới đất ít phút, làm theo tục “người ta sinh ra bởi đất thì khi chết lại trở về với đất,” rồi chàng mới đặt cái xác lại ngay ngắn lên giường.
Trong nhà Tuệ Dung chỉ có mình nàng, theo tục lệ cha mất thì con trai tắm, mẹ thì con gái tắm nên Cửu Dương nói sẽ giúp nàng tắm gội cho cha nàng. Tuệ Dung riu ríu khẽ gật đầu nói cám ơn chàng. Cửu Dương nói chàng cần một con dao nhỏ, một vuông vải, một cái lược, ngũ vị hương và một nồi nước nóng. Tuệ Dung vâng lời đi chuẩn bị.
Trước lúc Cửu Dương tắm cho cha Tuệ Dung, chàng vây màn cho kín. Tuệ Dung quỳ bên ngoài màn thổn thức khóc, Cửu Dương là người hộ việc cũng ra đứng cạnh nàng rồi cáo từ rằng:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-trieu-ngoai-su-2/2319520/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.