“Thập Cửu!” Thanh âm khàn khàn cũng mang đầy những phẫn nộ và sát ý như đang khổ sở gào ra từ cuống họng vang lên.
Thập Cửu quay đầu nhìn lại, cô nhướng mày. Ai yo! Thập Lôi đã tỉnh lại rồi sao?
“Tiểu Ngũ.”
“Meo! Giao cho em!”
Tiểu Ngũ lập tức xông tới, chú đưa hàng móng vuốt sắc lẽm của mình ra rồi bắt đầu điên cuồng cào vào mặt của Thập Lôi. Thập Lôi gào lên thảm thiết, hắn muốn giãy giụa, muốn chống cự nhưng cơ thể hắn lại không còn chút sức lực nào cả, hắn ta thậm chí còn quỳ rạp dưới đất không cách nào bò dậy được nên chỉ có thể đành nhẫn nhịn để cho Tiểu Ngũ tùy ý cào nát mặt mình. Sau vài cái chớp mắt, Tiểu Ngũ cũng hài lòng nhảy xuống đất, để lại Thập Lôi với một khuôn mặt đầy rẫy những vết cào rỉ máu, rên rỉ thảm thiết không ngừng.
Thập Uyển: “Thập Cửu, sao cô lại làm vậy được! Thập Lôi suy cho cùng cũng là Linh sư bậc hai, sao hắn có thể để mặc cô tùy ý...”
Giọng nói đột ngột dừng lại, sắc mặt Thập Uyển ngay lập tức thay đổi dữ dội, cô ta vô cùng sợ hãi, vô cùng kinh ngạc, vô cùng hoảng loạn. Sao lại vậy được chứ?
Những phản ứng của Thập Uyển đều bị Thập Cửu thu hết vào tầm mắt, khóe môi cô khẽ nhếch lên: “Sao? Có phải cảm thấy mình không còn chút sức nào nữa không, ngay cả linh lực của mình cũng không sử dụng được?”
“Cô! Là cô làm!” Thập Uyển tức khắc chấn kinh.
Thập Thanh Thiên nghe thấy vậy, sắc mặt ông ta cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-thu-thien-ha/1183831/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.