Nghe vậy, bọn người hầu như ong vỡ tổ nhào vào Thập Cửu.
Trên cây to đối diện, người nam nhân kinh ngạc lầm bầm: "Xem ra ta được xem kịch hay rồi! Có cần ra tay giúp đỡ tiểu nha đầu kia không nhỉ?"
"Tiểu Cửu nhi không cần ngươi giúp đỡ." Giọng nói ngạo mạn... từ bên cạnh vang lên. Người nam nhân này sợ tới mức run lên, xoay người nhìn lại, chỉ thấy một người đứng ở trên ngọn cây. Nhìn kỹ có thể thấy ngọn cây cụp xuống, còn không bằng đường cong do một trận gió nhẹ thổi trúng, càng giống là hắn bay giữa không trung. Dung mạo hại nước hại dân, đôi mắt màu hổ phách lãnh đạm cao quý, người nam nhân này nhìn thấy lập tức toàn thân cứng ngắc, hô hấp đều ngừng lại, lập tức quỳ xuống: "Chủ nhân!"
"Ta nói ngươi bảo vệ nàng, ngươi đang làm gì vậy? Ở bên cạnh xem kịch hay sao?"
Nam nhân nghe vậy không ngừng kêu khổ. Chủ nhân người vừa nãy không phải còn nói nàng không cần giúp đỡ sao? Đương nhiên hắn không thể giải thích như vậy. Nếu không chủ nhân rất có thể sẽ bóp cổ hắn, đem đầu của hắn ấn vào bên trong thân cây.
Hắn suy nghĩ một lát liền yếu ớt trả lời: "Thuộc hạ còn chưa kịp ra tay!"
Mạc Thiên Diệc đứng ở trên ngọn cây, cúi đầu từ trên cao nhìn xuống hướng về phía vườn Hải Đường. Ánh mắt rơi xuống trên người Thập Cửu, môi mỏng mê người khẽ cong lên.
Tiểu Cửu nhi, ta đã trở về rồi!
Mạc Thiên Diệc mở miệng bá đạo nói: "Phong tỏa Thập phủ, mặc kệ người sống hay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-thu-thien-ha/1183830/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.