Ánh mắt Thập Lôi tràn đầy sự tức giận, dáng vẻ vô cùng dữ tợn hung ác.
Trong đầu của Thập Cửu liền tái hiện lại khuôn mặt này của hắn, tại dòng chính, Thập Lôi bắt nạt nguyên chủ từ nhỏ đến lớn. Trong trí nhớ, Thập Cửu có thể nhớ rất rõ sự sợ hãi của nguyên chủ khi đối mặt với Thập Lôi.
Trong quá khứ, Thập Lôi có thể dọa nguyên chủ khóc sợ hãi nhiều lần, tuy nhiên, nàng lại không phải là nguyên chủ.
Ánh mắt lạnh như băng, Thập Cửu cong môi cười liều lĩnh: "Ta nói ngươi là con chó, ngươi điếc sao?"
"Thập Cửu, ngươi muốn chết rồi!" Thập Lôi phẫn nộ xông lại, đưa tay lên muốn tát lên mặt Thập Cửu.
Con phế vật Thập Cửu này lại dám chửi hắn. Hắn muốn cho nàng nhớ lại, muốn nàng quỳ xuống kêu rên, khóc rống chảy nước mắt van xin hắn. Nghĩ đến đây, nội tâm Thập Lôi vô cùng thỏa mãn.
Thập Uyển đứng một bên cùng với Thập Thanh Thiên quan sát. Bọn hắn không có ý định ngăn cản, ngược lại lộ ra dáng vẻ vô cùng mong đợi.
Nam nhân trốn ở cây đối diện chuẩn bị ra tay giải cứu nàng. Việc giải cứu này thật sự có thể diễn ra, nếu như tình huống tiếp theo không đi ngược lại với suy nghĩ của bọn họ.
Thập Cửu đưa tay lên bắt lấy cổ tay Thập Lôi một cách dễ dàng. Ánh mắt lạnh lùng, tràn đầy sự khát máu tàn nhẫn. Nàng mỉm cười tỏ vẻ khinh thường: "Muốn chết, ngươi là nói ta sao?"
Thập Cửu siết mạnh cổ tay Thập Lôi, sau đó bóp chặt.
"A...!" Thập Lôi hét lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-thu-thien-ha/1183829/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.