Kim Kiếm Động Tân vẫn cứ ngữ khí khiêu khích, lão âm trầm nói: - Đều không phải! Trung Cường thấy ngữ khí của cả bọn đều ngang tàng, bất giác chàng phẫn nộ quát hỏi: - Ý của các người muốn là gì? Kim Kiếm Động Tân đưa tay khẽ vuốt chòm râu chuột, đôi mắt bé tí của lão liếc ngang liếc dọc mấy lần. Lão lắc đầu, nói: - Bần đạo là người Dự Nam, không thể để cho người khác thấy rằng đất Dự Nam của chúng ta không người. Hoàng Phố Anh nghe vậy liền nhướng mày và nói: - Dự Nam nổi tiếng võ lâm nhưng sao có tên La Sơn Ngũ Đạo các ngươi! Kim Kiếm Động Tân ngước mặt lên và phát ra một tràng cười khô khốc: - Ha ha ha, La Sơn Ngũ Đạo lại không giống những người bằng lòng nể mặtđể cho thuộc hạ của mình chết một cách không minh bạch ngay trước mặthắn. Hoàng Phố Anh lộ vẻ không hài lòng và nói: - Dựa vào năm tên mũi bò của các ngươi lại cả gan đến tổng đàn của bổn giáo mà hàm hồ thô lỗ như vậy sao? Kim Kiếm Động Tân cười lạnh và nói: - Cường Trung Cường còn dám thì thì sao vị đạo gia của La Sơn này chẳng việc gì phải sợ! Lời nói này tựa như chỉ danh kêu tính, kiêu ngạo vô cùng. Thư Hùng giáo chủ Hoàng Phố Anh hừm lên một tiếng, vọt người bay lên caohơn một trượng bay thẳng về phía trường đấu và lớn tiếng nói: - Xuống đây! Bổn giáo chủ cũng muốn thử xem các người có nghệ nghiệp kinh nhân như thế nào! Xoạt, xoạt, xoạt! Một tiếng gió reo lên liên tiếp. La Sơn Ngũ Đạo đã tungmình vọt khỏi khán đài và xếp hình chữ nhất giữa trường đấu. Choang! Choang! Choang! Tiếng lang ngân vang lên liên tiếp, năm thanh trườngkiếm kim, thủy, mộc, hỏa, thổ đồng thời xuất ra khỏi bao. - Ánh sáng đom đóm mà cũng dám so với ánh trăng rằm! Nói xong hướng về phía Hoàng Phố Yến đang ở trước đại đình và nói: - Nhị muội, mang kiếm lại đây cho ta! Hoàng Phố Yến chưa kịp đáp lời ... Thì bỗng có ánh ngân quang vụt qua, trông như một cánh hoa rơi, Trung Cường đã phi thân vào trong trường đấu đứng bên Hoàng Phố Anh và La Sơn NgũĐạo. Chàng mỉm cười và nói với Hoàng Phố Anh: - Giáo chủ! Chuyện này do Cường mỗ khơi ra, hãy để cho tại hạ kết vậy! Nói xong, không đợi cho Hoàng Phố Anh trả lời, chàng liền quay sang chỉ vào La Sơn Ngũ Đạo và trầm giọng nói: - Lúc giao tranh sắt thép vô tình, xin chớ trách tại hạ ra tay độc ác. Chữ ác vừa ra khỏi miệng, chàng liền dừng thân thủ thế. Kim Kiếm Động Tân hoành kiếm ngang rồi mỉm cười âm trầm và lên tiếng: - Tiểu tử, ngươi cũng tuốt kiếm ra đi. Trung Cường cười nhạt, chàng liền hất tay xoạt một tiếng, thanh Ô Mục Kiếm đã ló ra khỏi bao khoảng bảy tấc, ánh sáng xanh bỗng lóe sáng lấp lánh.Nhưng chàng lại gạt tay bật thanh kiếm đã ẩn vào bao, chàng lại lêntiếng khiêu khích: - Giết gà đâu cần dùng dao mổ trâu, nếu như vậy sẽ làm bẩn thanh thần kiếm của ta. Hoàng Phố Anh thấy vậy bất giác bước lên một bước, nói nhỏ vào tai Trung Cường: - Cường huynh, kiếm pháp của năm lão đạo này có hai loại quỷ thuật ta thấy ... Trung Cường mỉm cười, chàng cũng hạ giọng nói với Hoàng Phố Anh: - Xin giáo chủ cứ yên tâm, tại hạ sẽ không tha cho họ đâu! Kim Kiếm Động Tân quát lớn: - Tiểu tử, ngươi giở trò ma mãnh làm gì. Đây là tự ngươi muốn chết cũng không nên trách lòng dạ đạo gia đây sao quá ác độc. Nói xong thanh trường kiếm trong tay lão rung lên một lượt tạo thành mộtmàn ánh kiếm như mưa, nghênh phong vụt đi. Mấy lão đạo còn lại cũng cách chàng khoảng hơn một trượng. Hoàng Phố Anh biết Trung Cường đãcó sự tính toán kỹ càng, liền tung người vọt lên trên không vọt về trước sảnh. Khi thân còn ở trên không đã lớn tiếng dặn dò: - Cường huynh, xin cẩn thận. Trung Cường lên tiếng đáp: - Đa tạ giáo chủ quan tâm lo lắng! Đồng thời chàng thủ thế, sắc mặt không chút biến động hướng về ngũ đạo phẫn nộ quát lên: - Nghênh chiêu! Kim Kiếm Động Tân cũng xuất ra một hư chiêu tạo thành tiếng gió, đồng thời quát lên: - Tiểu tử, hãy xem kiếm! Tiếng quát vừa dứt thì bốn lão đạo còn lại cũng vung kiếm lên, chiêu số hợpnhất phân thành bốn phía cuồn cuộn như nước thủy triều dần dần ép vàotrong. Miệng của mỗi lão cũng đồng thời cất lên tiếng hú mạnh mẽ. Năm thanh kiếm, hàn quang vạn điểm ... Năm con người la hét liên thanh ... Trong trường đấu chỉ thấy năm đạo hàn quang chói mắt tất cả đều đang hướng về hạt nhân phía trong là Cường Trung Cường. Cường Trung Cường ngẩng mặt lên trời hú lên một tràng như tiếng rồng ngân,tiếng hú ngân cao trong vắt chấn động cả bốn phía xung quanh. Dưới ánhngân quang, chàng thi triển Tinh Hoan Tử Công Bộ, kết hợp với loại bộpháp thành danh là Khôn Long Phiêu. Năm thanh trường kiếm của LaSơn Ngũ Đạo dấy lên năm luồng kinh phong, ánh kiếm tạo thành Mãn ThiênKiếm Vũ tận lực hướng về hình bóng của Trung Cường giờ đây đang trôi đikhông ngừng như nước chảy. Chiêu chiêu dũng mãnh, kiếm kiếm kỳ dị, tuyvậy những đòn tấn công liên tiếp của La Sơn Ngũ Đạo vẫn mãi kích vàokhoảng không. Năm lão chỉ thấy trước mắt hình bóng của Trung Cường mãilắc lư dao động, không ngơi không nghỉ mông lung bất định, kiếm đếnngười đi, kiếm thu người đến. Trước đại sảnh, trên khán đài tuy khôngphải tất cả đều là cao thủ hàng đầu, nhưng lại là võ lâm hành gia, tuyvậy họ cũng chỉ có thể thấy được năm đạo kiếm quang đang vây lấy mộtluồng sáng bạc đang qua lại mà thôi. Thoáng chốc thời gian uống cạn bình trà đã qua. Đột nhiên thấy bóng bạc trong vòng di chuyển càng lúc càng nhanh, càngxuyên càng gấp. Sau đó là tiếng của Trung Cường mạnh mẽ vang lên: - Buông tay! Bặt! Bặt! Bặt! Từng vạt ánh sáng cùng với tiếng vang mà bay vút lên không. Năm bóng kiếm vạch vào không trung bắn vọt ra ngoài xa hai trượng. Trong số La Sơn Ngũ Đạo có đến bốn người nhảy vọt về sau kêu lên kinh khiếp. Trung Cường đang nắm chặt cổ tay của Kim Kiếm Động Tân, chàng đứng giữatrường đấu, hơi thở vẫn đều, mặt không sắc đỏ, tuy nhiên trên mặt vẫncòn nộ ý, chàng mỉm cười và nói: - Ta tưởng đâu các ngươi có nghệ nghiệp gì ghê gớm lắm, hóa ra chỉ là một bầy giá áo túi cơm, không đáng giá một bao cỏ! Quần hào trước sảnh và hai bên khán đài đều ngây người kinh dị. Họ không hềthấy rõ Trung Cường đã dùng loại thủ pháp gì để đánh bật năm thanh kiếmcủa La Sơn Ngũ Đạo, ai nấy đều lắc đầu thè lưỡi nổi da gà. Một lúc lâusau, không hẹn mà gặp, tất cả mọi người đều thở dài thườn thượt. Huyệt Mạch Môn trên tay của Kim Kiếm Động Tân đã bị Trung Cường khống chế,gương mặt võ nhục của lão giật giật liên hồi, lão cắn răng chịu đau,thần sắc tỏ ra vô cùng hoảng loạn. Bốn lão đạo còn lại thấy lão đại đã bị khống chế, cả bọn đồng thanh quát lên và lại nhao đến. Cánh tay giữ lấy Kim Kiếm Động Tân của Trung Cường khẽ tăng lực, chàng trầm giọng nói: - Kẻ nào dám đến đây tìm chết? Kim Kiếm Động Tân cảm thấy như có một đôi móc sắt đang khấu chặt huyệt Mạch Môn của mình đau thấu tâm can, lão lên tiếng mắng: - Tiểu tử, ngươi không phải dùng chân tài thực học, đạo gia trăm lần bất phục! Trung Cường nghe vậy nổi cơn thịnh nộ lớn tiếng hỏi: - Cái gì gọi là chân tài thực học? Bốn lão đạo còn lại nhao nhao trả lời: - Ngươi chẳng qua là dùng thuật che mắt, lại thêm mấy bước quỷ ảnh bộ pháp, chỉ là chân tài hạ cấp của hảo hán quân tử. Trung Cường lại nổi cơn thịnh nộ. Chàng thấy tình hình trước mắt nếu khôngmạnh tay thêm chút nữa thì không những các cao thủ có mặt tại đây khólòng bội phục, mà ngay cả chàng và Trí Mẫn muốn đi khỏi núi Tư Không này có lẽ lại thêm một số người động thủ. Lòng nghĩ thầm: "Sao ta không mượn La Sơn Ngũ Đạo để làm một cuộc xao sơn chấn hổ, sát kê kinh hầu?". Chàng nghĩ như vậy nên liền buông tay, lạnh lùng nói: - Được, ta sẽ cho các ngươi thấy cái gọi là chân tài thực học, khiến các ngươi tâm phục khẩu phục. Lời chàng vừa dứt, thân chàng bỗng cất lên, đảo trọn một vòng quanh diễn võ đường, sau đó trở về chỗ cũ. Trong tay chàng đã thu hồi đủ năm thanhkiếm của La Sơn Ngũ Đạo lúc nãy bị chàng đánh rơi. Bật! Bật! Bật! ... Chàng vung tay lên năm thanh kiếm đã cắm phập xuống đất cách gần năm lão đạokhông xa, thật chính xác tất cả đều cắm bên người mỗi lão ác đạo khoảnghơn một thước, ngập sâu vào đất cũng độ một thước và đang run lên bầnbật. Trung Cường trả xong kiếm cho năm lão ác đạo, chàng thản nhiên tuốt thanh Ô Mục bảo kiếm của mình ra. Ánh xanh chớp chớp sáng ngời,tuy là đang đứng giữa thanh thiên bạch nhật, nhưng vẫn thấy ánh xanhđằng đằng, kiếm khí ngùn ngụt. La Sơn Ngũ Đạo lúc này cự địchcăng thẳng, năm lão cũng không màng tới sĩ diện, tất cả đều bước lên nửa bước rút thanh kiếm của mình từ dưới đất lên. Trung Cường lại lắc mạnh thanh Ô Mục trong tay, thanh quang tỏa ra năm thước, chàng lên tiếng nói: - Nguyên tại hạ cũng muốn dùng kiếm chế ngự kiếm, nhưng lại ngại cho cácngươi đều là giá áo túi cơm, kiếm trên tay lại là đồng nát sắt vụn, lạiđây, các ngươi hãy xem! Nói xong chàng trầm mũi kiếm, xoay quanhmột lượt, trên mặt đất liền xuất hiện một vòng tròn rộng độ bảy thước,chàng liền nhảy vào trong vòng tròn, cất giọng đầy hào khí: - Aicó thể công vào vòng tròn hoặc giả có thể ép ta ra khỏi vòng tròn dù chỉ một tấc, một phân. Họ Cường này lập tức sẽ bước một bước, lạy một lạycho đến khi ra khỏi núi Tư Không. Còn ngược lại hừm! Chàng không nói hết lời nhưng tiếng hừm lạnh lẽo đã nói thay tất cả. Đột nhiên trong lúc ấy, trên khán đài bóng người vun vút lao lên, tiếng áoquần reo vang phần phật trong gió. Bốn bóng người to lớn xẹt lên đã tới. Trong đó có một người đang ở trên không đã lớn tiếng kêu lên: - Ngũ vị đạo hữu xem chúng tôi Hồng Sơn Tứ Quỷ sẽ dập tắt khẩu khí này ngay! Tiếng nói vừa dứt thì bốn người đã đáp xuống trường đấu. Bốn trung niên hán tử đều là một bọn mặt vàng như nghệ, gân guốc gồ ghề,tướng mạo như hung thần ác quỷ, khí thế hùng dũng hung hăng. Trung Cường thấy vậy mỉm cười khinh miệt, đôi mày của chàng cũng theo đó mà chau. Hóa ra chàng đã nhìn thấy ở Hồng Sơn Tứ Quỷ này một công phu khổ luyệnchẳng là bao, thậm chí so với La Sơn Ngũ Đạo, tứ quỷ hãy còn là bậc đànem. Thế tại sao Hồng Sơn Tứ Quỷ lại dám cả gan xông vào khiêu chiến? Chỉ vì cả bốn gã đều thấy có một điều hấp dẫn đang ở trước mặt. Cả bọn cứnghĩ rằng Trung Cường đã vạch ra vòng tròn, lại lớn tiếng tuyên bố trước mặt quần hào. Dựa vào lực đạo của cả bốn người, nếu có thể ép TrungCường vượt ra khỏi vòng tròn, thì trước mặt võ lâm anh hào của mười batỉnh, cả bọn đã nhất cử thành danh! Nếu không ép được Trung Cường thoái ra, thì cả bọn bốn người chỉ cần đứng xa vòng tròn thì sẽ bìnhyên vô sự, tránh khỏi thương vong. Tứ quỷ một lòng quyết chiếm cơ hội béo bở này, do đó vào đến đấu trường cả bọn cũng không nói nhiều hừ một tiếng, bốn người liền chia ra bốn góc vận chưởng thủ thế và lêntiếng quát: - Họ Cường kia, kêu gọi thế là đã đủ! Támchưởng của bốn lão đều đồng loạt đẩy ra nhằm vào Trung Cường đang đứngtrong vòng kích tới. Mặt mũi của kẻ nào kẻ nấy đều chuyển sang tím tái,gân xanh gân đỏ vằn vệt nổi lên, dường như sức lực toàn thân của cả bọnđã dồn hết vào song chưởng. Trung Cường thấy vậy vừa tức giận vừa buồn cười, chàng lên tiếng nói: - Các ngươi đến thật đúng lúc! Miệng nói nhưng chàng lại không hề thủ thế, tả chưởng của chàng vung lên vậndụng chưởng thức đã ghi trên gương báu đã dạy, hữu chưởng vận đủ bảythành công lực nhanh chóng xuất ra. Lúc ấy cuồng phong cuồn cuộn, đá bắn bụi bay, gió rít vù vù, trong màn khói bụi mịt mờ bỗng có mấytiếng kêu thảm thiết nghe kinh thiên động địa vang lên. Kình phong cuồncuộn đến khiến cho bốn cơ thể to cao của Hồng Sơn Tứ Quỷ tựa như bốnchiếc là bị cơn bão cuốn đi. Cùng với thế gió, bốn thân hình của HồngSơn Tứ Quỷ cuồn cuộn lăn về phía ngoài cách đó năm trượng. Kình phong lắng xuống, cát bụi ngừng ngay. Thi thể của Hồng Sơn Tứ Quỷ đã nằm ngổn ngang trên mặt đất, không thấyngoại thương. Không có vết máu, chỉ có bốn thi thể thẳng đờ nằm trên mặt đất bên ngoài vòng tròn do Trung Cường vạch ra. Cả bốn dường như đều bị đột tử, có lẽ đã bị chưởng phong mạnh mẽ của Trung Cường làm cho nghẹnthở mà chết. Chuyện xảy ra quá đỗi đột ngột, hậu quả lại nặng nề cho nên tất cả mọi người có mặt không ai không giật mình biến sắc. Trên đại sảnh bỗng có một bóng trắng vụt qua, tiếp đến có giọng thiếu nữ vang lên: - Cường ca ca, không nên ... Trí Mẫn định lên tiếng ngăn cản Trung Cường nhưng nàng đã chậm một bước. Trung Cường không ngờ rằng Hồng Sơn Tứ Quỷ lại tầm thường như vậy. Sau khixuất thủ chàng đã có ý hối hận. Lại trông thấy mặt hoa của Mẫn muội muội biến sắc, chàng biết rằng có lẽ do mình xuất thủ quá nặng đã làm thương tổn đến đức hiếu sinh. Bất giác chàng đỏ mặt và nói: - Bọn họ quả thực ép người quá đáng nên ... Trí Mẫn đưa ánh mắt nhìn vào Trung Cường với vẻ ai oán và nàng khe khẽ lên tiếng trách: - Cường ca ca, huynh làm sao vậy! Chúng ta và họ vô cừu vô oán. Hoàng Phố Yến ngồi trên đại sảnh đã nhìn rõ, bất giác lòng nàng bỗng cảm thấy chua xót, thương cho thân mình, nàng cắn nhẹ môi dưới vừa cảm phục vừaước ao được ở vào vị trí của Trí Mẫn. Không ngờ lúc ấy La Sơn Ngũ Đạo bỗng trở nên như điên như dại, cả bọn không hướng vào Trung Cườngmà lại giơ cao trường kiếm hướng vào Hoàng Phố Anh giáo chủ Thư Hùnggiáo và lớn tiếng mắng: - Hóa ra Thư Hùng giáo chủ ngoài mặt thìnói là tỷ võ luận chức nhưng bên trong lại âm thầm đi mời cao thủ, có ýtạo sát kiếp để tiêu diệt hào kiệt hắc bạch lưỡng đạo của mười ba tỉnh. Cả bọn năm người nói năng ác độc, có khơi dậy niềm công phẫn của các nhân vật võ lâm về đây dự hội. Quả nhiên trong số khách mời trên khán đài đã có một số phẫn nộ, lao đaodục động Hoàng Phố Anh tuy không khiếp sợ, nhưng lo rằng có thể sẽ lớnchuyện cho nên nghiêm sắc mặt và nói: - Những lời này của năm vị là hết sức hoang đường! Kim Kiếm Động Tân lại hướng về khán đài cố ý kích động: - Nếu không thì cớ sao cứ để cho tên tiểu tử mặc ý xuất thủ hại người,giương vai diễu võ tung hoành ngang dọc tại tổng đàn Thư Hùng giáo củangươi, mà các ngươi bình chân như vại! Những lời này vừa nói ra thì tất cả giáo chúng của Thư Hùng giáo đều lao xao kích động, bừng bừng phẫn nộ. Cường Trung Cường thấy Hoàng Phố Anh đang lâm vào tình trạng khó xử. Chàngvọt đến chặn ngang trước mặt của La Sơn Ngũ Đạo gằn giọng nói: - Chuyện này không có quan hệ gì đến Thư Hùng giáo. Các ngươi chớ có đặt điều nói nhảm! Kim Kiếm Động Tân thấy gian kế của mình sắp thành, khách chủ đều hơi bắt đầu dao động, lão càng dương dương tự đắc và nói: - Đất này là núi Tư Không, là nơi Thư Hùng giáo an cư lập cứ. Sao có thể nói là không có liên quan gì đến Thư Hùng giáo! Nói xong lão cố tỏ ra quang minh chân chính, hướng về Hoàng Phố Anh và lên giọng: - Hoàng Phố giáo chủ! Tên họ Cường này đến đây tỷ thí chắc gã cũng chẳng xem quý giáo ra gì. Trung Cường không sao nén được lửa giận, chàng phẫn nộ quát lên: - Lão đạo tạp mao kia, lúc ngươi gây sự khiêu chiến cớ sao ngươi không lấy Thư Hùng giáo làm trọng! Vừa nói chàng vừa xán lên một bước, đưa tay chuẩn bị túm lấy lão. Trí Mẫn liền xẹt lên đưa tay ngăn cản Trung Cường, nàng cười nhạt và quay sang nói với La Sơn Ngũ Đạo: - Phải chăng quý vị có cảm giác là vừa triển lộ hết sở trường của mình? Đôi mắt phượng của nàng nghiêm nghị quét một lượt về phía năm thanh trường kiếm trong tay La Sơn Ngũ Đạo. Kim Kiếm Động Tân thấy Trí Mẫn liễu yếu đào tơ, tuy cũng có mang thanh kiếm đỏ chớp chớp hào quang, lão cho là chẳng qua chỉ là vật trang sức mangđể cho có với đời mà thôi. Do đó lão lắc lắc thanh thanh kiếm trong tay, mỉm cười lạnh nhạt và nói: - Cô nương thân mang bảo kiếm, chắc cũng là danh thủ kiếm thuật? Khang Trí Mẫn chợt đỏ mặt, nàng đưa tay sờ vào đốc kiếm và khẽ cúi đầu nói: - Khoe khoang kiếm thuật là điều cấm kỵ trong võ lâm, bởi lẽ nó tinh thâm ảo diệu như giáo lý của đạo gia. Tại hạ chẳng qua chỉ biết được sơ sàivài đường thô thiển mà thôi, danh thủ kiếm thuật càng không bao giờ dámmơ tưởng đến. Kim Kiếm Động Tân thấy Trí Mẫn đỏ mặt khi nhắc đếndanh thủ kiếm thuật, lão đoán chắc rằng kiếm thuật của nàng cũng chẳngra gì, lão tự tin hùng hổ bước lên một bước và nói: - Đã không hiểu về kiếm thuật thì đến đây làm gì, đã không có khả năng ra mặt thì nhiều lời phỏng có ích chi? Lời lẽ của lão vô lý, thái độ lại hung hăng kiêu ngạo khiến Trung Cường không nghe lọt vào tai, chàng phẫn nộ quát lên: - Lão tạp mao, ngươi thật to gan. Ngờ đâu Trí Mẫn đã có tính toán từ trước, nàng muốn dùng kiếm để cho quầnhào phải kinh khiếp mà kính nể. Nàng cản Trung Cường lại và nói: - Cường ca ca, huynh về sảnh trước đi. Nói xong, nàng lại sợ Trung Cường không hiểu nên nháy mắt ra hiệu. Trung Cường hạ giọng nói: - Cẩn thận! Sau đó chàng lạnh lùng hừm một tiếng và xoay người bay là là trên mặt đất,lướt qua ba trượng nhẹ nhàng đáp xuống bên cạnh Hoàng Phố Anh. Trí Mẫn thấy Trung Cường đã ra khỏi trường đấu, nàng mỉm cười nói với La Sơn Ngũ Đạo: - Năm vị nếu có hứng thú, tại hạ sẽ hầu các vị vài chiêu! Lời nàng vừa nói ra, thì toàn thể giáo chúng và anh hào các lộ có mặt tạilễ hội đều đưa mắt nhìn nhau một lượt. Sau đó, không khí lắng dịu trởlại và từ từ yên ắng một cách dị thường. Ngay cả tiếng chiếc kim rơicũng khiến người ta nghe thấy. Chỉ vì trên gương mặt tuấn tú củaTrung Cường đường đường hiện ra những dấu hiệu chứng tỏ chàng là ngườicó võ công cao tuyệt. Còn Khang Trí Mẫn vóc hạc xương mai dung nhan diễm lệ, trên gương mặt này không biểu lộ có công phu gì xuất sắc lắm. Nànglại lấy thân liễu yếu ra đi khiêu chiến với kiếm thuật vang danh La SơnNgũ Đạo. Quả thật đã khiến người xem cảm thấy lạnh người. Kim Kiếm Động Tân nghe vậy phấn khởi, hớn hở rung rung thanh kiếm trên tay lão quay ra sau lưng nói với tứ đạo: - Tứ vị sư đệ lùi lại, ngu huynh sẽ ... Trí Mẫn không để cho lão ta nói hết, nàng liền nhã nhặn nói: - Đạo trưởng khoan đã, giao đấu đơn độc sẽ không được vui! Đôi mắt tam giác của Kim Kiếm Động Tân ngây ra kinh ngạc, lão hỏi: - Cô nương! Ngươi ... Trí Mẫn thong thả lùi lại hai bước và nói: - Các vị ngại gì mà không liên thủ. Lại tấu lên một trường nhiệt náo trong bốn lão đạo còn lại, có người tỏ vẻ quan tâm lên tiếng khinh bạc hỏi: - Ngũ vị đạo gia chúng ta liên thủ, ngươi sao chịu nổi? Gương mặt hoa của Trí Mẫn bỗng gợn lên sắc đỏ, nét đỏ đã hiện trên mi đỉnh, nàng không muốn nói nhiều, đưa tay tuốt kiếm. Xoạt! Hồng quang xuất hiện sáng ngời. Thanh Đồng Phong bảo kiếm trong tay nàng khẽ vẫy lên và nàng lên tiếng nói: - Kiếm của bổn cô nương không chịu khuất phục ai cả. Thanh Đồng Phong bảo kiếm vừa ra khỏi bao, khách chủ tại trường đấu ai nấy đều bỗng giật mình, thật có thể nói rằng: "Mỹ nhân như ngọc kiếm tựa hồng". (Người đẹp như ngọc, kiếm tựa cầu vồng) Toàn trường lập tức ồ lên một tiếng khen như sấm dậy. Kim Kiếm Động Tân cũng thầm khen: "Quả là kiếm tốt". Tham niệm của lão lại trỗi dậy, lão lập tức nói với Trí Mẫn: - Năm người liên thủ, đó là điều người cam tâm tình nguyện! Trí Mẫn khẽ nhướng đôi mày ngài và nói: - Chớ nói nhiều, hãy mau xuất chiêu! Kim Kiếm Động Tân hừm lên một tiếng trầm trầm, lão vẫy tay về phía sau ra hiệu cho tứ đạo và quát to: - Kề vai! Lên! Tiếng quát chưa dứt, thành thanh kiếm trong tay lão đã vạch lên một đóa hoa kiếm to như chiếc đấu lao vào tấn công Trí Mẫn. Từ khi Trí Mẫn tiếp thu kiếm pháp của Bích Tiêu tiên trưởng, nàng và Trung Cường ngày đêm không ngừng tham cứu luyện rèn, kiếm thuật của nàng đãđạt đến trình độ tâm thủ hợp nhất, đăng đường thập nhất, lộ hỏa thuầnthanh. Nàng nào có xem La Sơn Ngũ Đạo ra gì. Nhưng tính nàng cẩn thậnbiết rằng không nên ngạo mạn thái quá, e rằng gây sự bất mãn cho huynhmuội Thư Hùng giáo chủ mà nảy sinh rườm rà phức tạp dẫn đến phiền phứclôi thôi làm hỏng đến đại sự. Do vậy, nàng khẽ mỉm cười, thi triển TinhHoan Tử Công Bộ xẹt người lùi lại bảy thước nhưng vẫn chưa vận kiếm hoàn thủ. Sở dĩ nàng lùi lại bảy bước là có ý chờ cho ngũ đạo cùnglên một lượt, lúc ấy nàng sẽ xuất thủ khống chế, đỡ phải phiền phức lôithôi tốn thêm thời gian. La Sơn Ngũ Đạo giờ đây vây quanh TríMẫn, cả bọn thấy Trí Mẫn không dám nghênh chiến, liền cho rằng sức lựccủa nàng không đủ nên cả bọn quát vang, đồng thời xuất thủ ào lên tấncông. Khang Trí Mẫn thấy thời cơ đã đến, nàng quát lên: - Đến thật đúng lúc! Hồng quang cuồn cuộn xoay tròn, kiếm khí bức người, kình phong kích động kiếm quang tạo thành một màn nhiều màu lấp lánh. Một loạt tiếng gãy vỡ vang lên. Xoạt! Xoạt! Xoạt! Hàn quang bắn ra tứ phía. Bóng người thoáng hợp chợt tan, tiếng ai da kinh hoàng vang lên không dứt. Trí Mẫn hoành kiếm trước ngực, miệng khẽ mỉm cười. La Sơn Ngũ Đạo mỗi người thoái lùi bảy thước, năm thanh trường kiếm trongtay giờ đây chỉ còn là năm đoản kiếm. Trong mắt ngũ đạo lúc này khôngcòn một chút thần khí, cả bọn rùng mình ớn lạnh. Những người bênngoài trường đấu tất cả đều nhìn không rõ chuyện gì xảy ra. Mãi đến khinhìn thấy năm thanh trường kiếm kim, thủy, mộc, hỏa, thổ trong tay ngũđạo không còn thanh nào nguyên vẹn, toàn trường lại vang lên tiếng reohò tán thưởng. Trí Mẫn ôm kiếm đứng nghiêm hướng về mọi người gật đầu đáp lễ. Thư Hùng giáo chủ Hoàng Phố Anh đang đứng trước sảnh, đột nhiên cao giọng kêu lên: - Khang cô nương, mau nấp xuống! Trung Cường cũng đồng thời quát vang: - Ác đạo thật to gan! Cùng với tiếng quát, hai bóng người đã lăng không bổ xuống. Thân ở trên không, hai người đã phất tay áo liên hồi, phát ra một đạo kình phong. Khang Trí Mẫn nghe thấy tiếng nhắc nhở, nàng tức tốc thi triển Tinh Hoan TửCông Bộ xẹt ngang né tránh. Năm thanh đoản kiếm như năm đốm sao sa lậptức xẹt ngang thân nàng. La Sơn Ngũ Đạo sau khi phóng vút nămthanh đoạn kiếm đi, cả bọn cũng liền co giò tháo chạy thoát thân. Cả bọn tận lực thi triển khinh công bỏ chạy về hướng dẫn ra ngoài núi. Thân ảnh Trung Cường tựa như một luồng ánh sáng xẹt đi, từ trên không chàng đã bổ nhào xuống chắn ngay trước mặt La Sơn Ngũ Đạo. Ngũ đạo thấy Trung Cường đi sau mà đến trước, giờ đây chàng đang đứng ngang trước mặt. Ngũ đạo bủn rủn tay chân tựa như lũ chuột thấy mèo và đồngloạt quay đầu co giò bỏ chạy. Trung Cường ghét nhất là bọn thừacơ đánh lén, đời nào chàng lại buông tha cho ngũ đạo, chân chàng điểmnhẹ xuống đất, chàng vọt người, lộn nhào vượt qua đầu của ngũ đạo và lại đứng chắn ngang đường. Suýt chút nữa Khang Trí Mẫn đã bị đoản kiếm kích trúng. Trong lòng nàng cũng căm hận La Sơn Ngũ Đạo, nàng vung kiếm và kêu lên: - Cường ca ca, để đó cho muội! Trung Cường nào chịu nghe lời, chàng liền lên tiếng nói: - Huynh định sẽ khiến cho năm lão mũi trâu này sống dở chết dở. Nói xong thân chàng như con cá bơi trong dòng nước, chàng múa tay vun vúttrước mặt ngũ đạo, lúc trái khi phải, lúc trước lúc sau, hữu chưởng tảchỉ. Khi điểm khi vỗ, lúc thúc lúc giật. Khiến cho La Sơn Ngũ Đạo muốnđi cũng không được, muốn đấu cũng không xong. Chiêu thức của Trung Cường cứ hư hư thực thực nhằm vào các đại huyệt trên người năm lão. Phút chốc năm lão đã bị Trung Cường đuổi chạy vòng vòng trong diễn võtrường, cảnh tượng tựa như những hình ảnh xoay tròn trên ngọn đèn kéoquân. Nhưng chưởng chỉ của Trung Cường chỉ cách thân mấy lãotrong gang tấc, hư hư thực thực. Nếu không tránh thì thấy nhằm vào đạihuyệt, nếu tránh thì thấy đó là hư chiêu. Mấy phút sau, lối đùagiỡn của Trung Cường đã khiến cho ngũ đạo thở lên hồng hộc, áo quần xốcxếch, người nào người nấy ướt đẫm mồ hôi, lại thêm bùn đất bết lên trênmặt. Nên mặt mũi cả bọn giờ đây như được hóa trang vằn vện tựa như được hóa trang để tham gia hí kịch, thật là không dễ hình dung. Tính trẻ con của Trung Cường lại trỗi dậy, chàng vẫn chưa dừng tay, bóngchàng giờ đây như hồ điệp vờn hoa, giao long náo động Không nghỉ khôngngừng. Mãi đến khi Trí Mẫn đứng bên cạnh, thấy chàng đã hơi quá lố nàng liền ngước lên nhìn trời và lên tiếng nói: - Cường ca ca, đã không còn sớm nữa, đừng để lỡ dở đại sự nơi Liễu Lâm điếm. Trung Cường nghe nhắc, chàng bỗng giật mình mới nhớ rằng không còn bao nhiêu thời gian, chàng chợt kêu lên: - Ây da. Mẫn muội không nhắc thì ngu huynh đã quên mất. Bóng chàng xẹt qua, sau đó là tiếng ngân lanh lảnh vang lên, ánh sáng xanh bỗng tỏa bốn phía. Chàng lại lên tiếng: - Mấy lão đạo mũi trâu, hãy giữ lấy chút ký hiệu của ta. Ánh sáng chói mắt, hàng ngàn sợi tóc phiêu bồng cuộn theo kình phong mà phi vũ, nhuyễn như lông bò, dài ngắn không đều. Đến khi Trung Cường dừng tay, thu kiếm, thanh quang kiếm mất nhưng tóc đen vẫn còn bay trong gió lộng. Trung Cường cho kiếm vào bao, sau đó đứng thẳng mỉm cười. Những búi tóc to to trên đầu của La Sơn Ngũ Đạo đã không cánh mà bay, không dài không ngắn, tóc trên đầu của mỗi người đều còn khoảng hơn một tấc. Không nam khôngnữ, hành động của La Sơn Ngũ Đạo giờ đây trông rất buồn cười. Trí Mẫn thấy vậy không nhịn được, bỗng nhoẻn miệng cười và lên tiếng: - Cường ca ca, huynh cũng quá ... Thư Hùng giáo chủ Hoàng Phố Anh lúc này vẫn còn đứng ngưng thần ở trên võ đường. Thầm nghĩ: "Vị Cường thiếu hiệp này đùa chơi cũng quá ác ý, không chừng nỗi nhục này sẽ khiến người căm hận, khó quên hơn mối huyết thù". Gương mặt của Kim Kiếm Động Tân xanh rờn ánh thép, đôi mắt lão tràn đầy ánh lửa, lão cất tiếng như quỷ khóc ma gào: - Họ Cường kia, ngươi định sẽ làm gì với mấy đạo gia đây? Trung Cường cười nhạt và nói: - Phần của ta đến đây là xong, các ngươi chỉ việc trốn chạy thoát thân. Kim Kiếm Động Tân nghiến răng kèn kẹt và gằn giọng nói: - Được! Thanh Sơn bất cải, lục thú trường lưu, chuyện hôm nay ngươi hãynhớ lấy. La Sơn Ngũ Đạo còn sống trên đời, sẽ có một ngày trả lại chongươi một cách sòng phẳng. Đi. Bốn lão đạo còn lại cũng ném vềphía Trung Cường một cái nhìn oán độc. Nhìn giáo chủ Hoàng Phố Anh, lành lạnh mỉm cười. Sau đó cả bọn mới vượt ra khỏi diễn võ đài, đi thẳng vềphía con đường dẫn ra khỏi núi. Lúc này hai bên khán đài, các cao thủ võ lâm và một số nhân sĩ tìm đến xem hội sau khi thấy Trí Mẫn xuấttuyệt chiêu đánh bại ngũ đạo. Mọi người đã có phần nể sợ Trung Cường vàTrí Mẫn, không dám ở lại rầy ra sinh sự, lần lượt từng người, từ tốn bỏđi. Đến khi Trung Cường cắt xong tóc của ngũ đạo thì họ đã bỏ đi gần hết. Người của Thư Hùng giáo cũng không ai nhắc đến chuyện tỷ đấu quá chiêu. Hoàng Phố Yến liền đứng trước sảnh kêu lên: - Ca ca, một trường náo nhiệt đã qua rồi, còn đứng ngây người ở đó làm gì? Trung Cường liền quay sang Hoàng Phố Anh vòng tay nói: - Tại hạ đến đây, đã mang đến cho giáo chủ không ít phiền toái. Tại hạ ... Tại hạ ... Chàng chỉ nói đến đó thì Hoàng Phố Yến đã đến bên cạnh và nói: - Thiếu hiệp nghe rồi chứ, ca ca của ta đã truyền lệnh chuẩn bị chỉnh tề để tiễn khách. Không chừng chúng ta dùng bữa xong thì nghĩa trượng nghi thức các loại cũng chưa chắc chuẩn bị đã xong! Trung Cường cười khổ nói: - Thật là ... Làm khổ các vị quá. Hoàng Phố Yến mỉm cười nhu mì và nói: - Thiếu hiệp không được chối từ, nếu ta giữ không được khách lại thì ca ca sẽ chê ta là vô dụng cho mà xem! Nói xong nàng liền dắt tay Trí Mẫn uyển chuyển đi về bậc thang dẫn lên đại sảnh. Trung Cường đành phải cất bước theo sau. Lúc này trong sinh tiệc rượu đãchuẩn bị sẵn sàng. Sơn hào hải vị hết sức phong phú và vô cùng thịnhsoạn. Trong đại sảnh, cột kèo chạm trổ tinh vi. Kim bích huy hoàng không thua gì nội phủ của các công thần khanh tướng. Trong suốt gian sảnh rộng rãi, đã bày hơn mười dãy bàn tiệc. Mọi người căn cứ theo phẩm trật mà chia nhau ngồi ... Chỉ còn chiếc bàn ở giữa là còn một số ghế trống đang chờ Trung Cường. Lúc Trung Cường và Phố Yến bước vào sảnh, tất cả mọi người có mặt trong phòng đều đứng lên nghiêm túc, không nói một lời. Giáo chủ Thư Hùng giáo Hoàng Phố Anh lên tiếng tuyên bố: - Hôm nay tất cả lễ nghi đều không miễn hoàn toàn nhưng các vị được phépno say, thứ nhất là để hân hoan chào đón hai vị khách quý, thứ hai là để mừng cho cuộc tỷ luận võ nghệ hôm nay đã thành công, những tiểu tiếtkhông đáng ở võ trường xin cứ để tan theo men rượu! Hoàng Phố Anh nói xong, những đà, hương, đàn chủ của Thư Hùng giáo đều reo hò vang dậy. Lúc ấy, Hoàng Phố Anh liền đưa tay nhường khách: - Cường thiếu hiệp và Mẫn cô nương giá lâm bổn giáo. Núi Tư Không này như sáng hẳn lên, mời hai vị lên ngồi đầu tịch. Trung Cường vội nói: - Không được, không được. Bang có bang quy, giáo có giáo pháp, xin giáo chủ hãy lên. Nhưng Hoàng Phố Anh lại khiêm tốn chối từ. Hai người cứ nhường qua nhượng lại, không ai quyết định. Đôi mày ngài của Trí Mẫn nhướng lên, vang lên tiếng nói: - Theo ý muội, hay là mời Trịnh lão tiền bối ngồi tại ghế đầu làm ngôi chủ xướng, mọi người còn lại sẽ ngồi xung quanh. Trịnh Tái Hưng vuốt chòm râu bạc cười lên ha hả và nói: - Mẫn cô nương đã nói vậy, thì lão hủ cũng không khách sáo. Nói xong ông bước lên ngồi ngay ghế đầu. Mọi người còn lại liền chia nhau ngồi xuống. Bên trái là Trung Cường và Hoàng Phố Anh, bên phải là Khang Trí Mẫn và Hoàng Phố Yến. Ly trà tách rượu, bàn luận huyên thuyên bữa tiệc kéo dài đến tận hoànghôn. Trung Cường ngỏ ý cáo từ, huynh muội Hoàng Phố lại ép nài ở thêmchút nữa. Giáo chúng của Thư Hùng giáo hướng về hai người luân phiênkính tửu. Chủ khách vui đến tận cùng, đến khi ánh trăng đã chênh chếch đầu đông. Trung Cường đứng dậy nâng ly và lên tiếng: - Các vị, tại hạ và Khang sư muội đi qua quý giáo lại được khoản đãithịnh tình, cảm kích không lời tả xiết. Nhưng vì có yếu sự tại thân, tại hạ không thể ở lâu. Sau này nếu quý giáo có chỗ nào cần tới tại hạ, tại hạ sẽ không ngại khuyển mã chi lao. Giờ đây tại hạ xin mượn hoa kínhphật, mời tất cả cạn ly! Nói xong, chàng ngửa cổ uống cạn ly rượu trên tay. Thư Hùng giáo chủ Hoàng Phố Anh biết Trung Cường quyết ý phải đi lúc này liền vỗ tay và nói: - Bày đội tống khách. Trong sảnh bỗng có một tràng tiếng dạ vâng vang lên như sấm tiếp đó câu, bàyđội tống khách, được lập lại thêm lần nữa. Tất cả giáo chúng trong sảnhlập tức chạy ra ngoài. Trong sảnh giờ đây chỉ có Trung Cường, Trí Mẫn, Trịnh Tái Hưng và huynh muội Hoàng Phố Anh. Hoàng Phố Yến nắm tay Trí Mẫn. Không muốn xa rời lên tiếng nói: - Mẫn muội muội xong việc bất luận thế nào muội cũng phải trở lại núi Tư Không mà chơi ít ngày đấy nhé! Vừa nói nàng vừa đưa ánh mắt rưng rưng liếc sang nhìn trộm Trung Cường một cái. Khang Trí Mẫn tính tình đôn hậu lại là con người đa cảm, mắt nàng cũng thấy cay cay và thấp giọng nói: - Yến tỷ tỷ, chỉ cần muội và Cường huynh giải quyết công việc thỏa đáng.Trên đường trở về Thần Phong thế nào cũng phải đi qua núi Tư Không, nhất định lệnh muội sẽ tạt vào ghé thăm và ở chơi ít ngày. Lúc này có một trung niên hán tử tay cầm ngọn cờ tam giác chân chạy như bay vào trong sảnh và cung kính nói: - Khải bẩm giáo chủ, nghĩa trượng nghi thức đã chuẩn bị xong, thỉnh Cường thiếu hiệp và Khang cô nương khởi giá! Thư Hùng giáo chủ Hoàng Phố Anh khoát tay và nói: - Ta đã rõ. Sau đó quay sang Trung Cường mỉm cười và nói: - Cường thiếu hiệp, mời! Trung Cường cũng cũng không khiêm tốn khách khí thêm nữa, chàng cũng gật đầu mỉm cười và nói: - Đa tạ hiền huynh muội. Phía dưới bậc thềm trước đại sảnh có hai hàng đàn chủ hoàng y đứng dọc hai bên. Người tuy không nhiều nhưng tất cả đều vận đồng phục hoàng lam, đứng ômtrường kiếm giữ lễ thần thái hết sức nghiêm trang kính cẩn. Trung Cường biết rõ đàn chủ là chức vị khá cao nên trước hai hàng người đangđứng cung kính tiễn chân, chàng vội bước lên hai bước, vòng tay lêntiếng: - Làm phiền các vị đàn chủ, tại hạ cảm thấy hết sức bất an. Hai hàng đàn chủ đồng thanh lên tiếng đáp lại: - Thiếu hiệp quá khiêm nhượng. Trịnh Tái Hưng tiễn hai người đi khỏi bậc thang, ông liền lên tiếng nói: - Sư huynh muội thiếu hiệp bảo trọng, bỏ quá cho lão hủ không thể tiễn xa. Trung Cường liền vòng tay cung kính đáp: - Xin tiền bối dừng bước. Trung Cường và Trí Mẫn phía trước, huynh muội Hoàng Phố Anh đi ở phía sau,bốn người vượt qua đội hình của mấy vị hoàng y đàn chủ. Giờ đây đã đến đại môn, hai dãy hoàng y đàn chủ cũng lần lượt nối gót theo sau. Bên ngoài đại môn, nơi quảng trường rộng rãi có mấy mươi hương chủ áo lamnai nịt chỉnh tề, dưới ánh sáng lung linh mát rượi của ánh trăng đêm,tất cả đang bồng đại đao, đơn chưởng đặt trước ngực và nghiêng người thi lễ. Trung Cường cũng chắp tay trả lễ, miệng chàng liên hồi thốt lên: - Đa ta, đa tạ! Trí Mẫn cũng gật đầu liên tiếp miệng nhoẻn cười tươi và thong thả bước đi. Ra khỏi đại môn thì thấy đà chủ các lộ của Thư Hùng giáo đã xếp thành dãydài thẳng tắp đèn đuốc sáng tựa ban ngày. Các đà chủ cao thấp không đều, tuổi tác bất nhất nhưng ai nấy đều y phục chỉnh tề, lưng đeo binh khíđứng thành hai dãy. Khi Trung Cường và mọi người vừa đến thì hai hàng người đã đồng thanh hô vang: - Cung tống Cường thiếu hiệp hạ sơn! Trung Cường thấy vậy chàng vội vàng vòng tay đáp lễ. Thư Hùng giáo chủ Hoàng Phố Anh bước lên một bước mỉm cười và nói: - Sau này Cường thiếu hiệp hành tẩu giang hồ, mong thiếu hiệp giúp thêmcho các đà của bổn giáo, nếu có điều chi cần sai bảo, thì cũng không nên khách sáo. Trung Cường vội lên tiếng đáp: - Nào dám, nào dám, sau nay tại hạ còn phải nương tựa nhiều vào quý giáo! Tiếp nối theo, hai hàng đà chủ là hai hàng đại hán áo đen, tay giơ cao ngọnđuốc xếp dài một dãy đến trước cổng sơn trại, có lẽ có đến mấy trămngười. Kiểu xếp người thành hàng để tiễn của Thư Hùng giáo trong cácbang hội trên giang hồ cũng là điều hiếm thấy. Bên ngoài cổng trại có tám đại hán khôi ngô tuấn tú ăn mặc trang nhã đang đứng chờ ở đó. Hai người dắt ngựa, hai người đang thắng yên cương. Hai người còn lại taybưng khay rượu, hai người sau cùng bưng hai khay chứa vàng thỏi lấplánh. Lúc này huynh muội Hoàng Phố Anh đã bước lên phía trước,nhón tay rót lấy hai cốc rượu là lần lượt mang đến trước mặt Trung Cường và Trí Mẫn cùng lên tiếng nói: - Xin cạn ly này để kỷ niệm ngày gặp gỡ! Huynh muội họ đều có tâm sự trong lòng, ngữ ý thâm trầm khiến người nghe cũng sinh bùi ngùi. Sinh ly tử biệt vốn là chuyện khiến người ta buồn nhất, trong phút này làmsao không khiến lòng người u sầu thương cảm cho nỗi biệt ly? Trung Cường và Trí Mẫn tuy sơ kiến cùng huynh muội Hoàng Phố Anh chưa lâu,nhưng tận đáy lòng ai cũng đã khắc sâu tình bằng hữu, lại thêm đại lễtiễn đưa, khiến hai người càng khó diễn đạt lòng mình trước lúc chia tay ly biệt. Trí Mẫn và Trung Cường đón lấy ly rượu uống cạn một hơi, sau đó cùng lưu luyến nói: - Xin Hoàng Phố huynh trở lại tổng đàn! Huynh muội Hoàng Phố lại lấy mỗi người hai đĩnh vàng và bước tới hai cỗ ngựacủa Trung Cường và Trí Mẫn, sau đó cho vào túi nhỏ trên yên, cả hai đồng thanh nói: - Đây là chút lộ phí đi đường. Trung Cường vội vàng lên tiếng cản ngăn: - Chúng ta kết giao bằng đạo nghĩa, hiền huynh muội hà tất phải phung phí. Đôi mắt phượng của Hoàng Phố Yến bỗng chuyển sang nhìn chàng, nàng cất giọng thâm trầm nói: - Đây là thông lệ trong võ lâm, là quy củ của giang hồ chứ không phải là xem thường ngươi ... Ngươi và Mẫn muội muội. Chữ ngươi vừa ra khỏi miệng nàng bỗng e thẹn mặt đỏ đến tận mang tai. Trung Cường cũng thấy không thể chối từ, chàng đành phải lúng túng nói: - Như vậy ... Xin đa tạ Hoàng Phố cô nương. Nói xong, chàng cũng có phần hơi lúng túng, gương mặt bỗng thoáng ửng hồng. Lúc này Hoàng Phố Anh cũng lên tiếng nói: - Mẫn cỗ nương, Yến muội từ nhỏ đã không có người làm bạn, mong cô nương thỉnh thoảng đến trại để hàn thuyên. Hoàng Phố Anh tuy là giáo chủ của một giáo phái nhưng với chuyện nhi nữ tư tình cũng bất giác có phần thẹn thùng. Khang Trí Mẫn mỉm cười tự nhiên, thoải mái nói: - Muội đã nói qua với Hoàng Phố tỷ tỷ rồi, ngày khác nhất định sẽ đến thăm. Trung Cường thấy trăng đã lên cao, có lẽ giờ này cũng gần đến canh một, chàng liền lên tiếng nói: - Thiên lý tương tống rồi cũng có hồi ly biệt, tại hạ xin cáo từ tại đây. Xin đa tạ tấm thịnh tình của hiền huynh muội. Thư Hùng giáo chủ liền vẫy tay và nói: - Dắt ngựa đến. Bốn đại hán áo đen, hai người dắt mỗi cỗ ngựa, cả bọn từ từ dắt ngựa đến nơi. Trung Cường và Trí Mẫn không muốn lên ngựa ở đây. Hai người kiên quyết xinhuynh muội Hoàng Phố Anh trở về sơn trai. Nhưng huynh muội Hoàng Phố cứmãi thúc giục nên hai người đành phải lên ngựa. Thư Hùng giáo chủ Hoàng Phố Anh liền vòng tay và nói: - Hai vị, xin bảo trọng! Trung Cường chưa kịp đáp lời thì từ trong cổng trại bỗng có tiếng đàn sáo hòa tấu vọng ra, tiếng nhạc dìu dặt du dương tựa như mây trôi nước chảy. Tiếng Hoàng Phố Yến tha thiết gọi: - Mẫn muội muội, lúc nào chúng tôi cũng đang chờ muội muội! Khang Trí Mẫn ngồi trên lưng ngựa vẫy tay đáp lời: - Hoàng Phố tỷ tỷ, xin hay trở về, tạm biệt. Lúc này tiết nhạc lại chuyển sang tấu khúc Hương Quan Tam Điệp, khúc điệu uyển chuyển nghe thật thê lương. Trung Cường quay đầu nhìn lại mấy lần, vẫy tay từ biệt và từ từ cưỡi ngựaxuống núi, đi được mấy trăm trượng vẫn còn thấy ánh sáng và tiếng nhạctrên núi vọng xuống, chàng bỗng thở dài và buột miệng nói: - Huynh muội Hoàng Phố quá đỗi thịnh tình! Trí Mẫn mỉm cười và nói: - Muội thấy Hoàng Phố Yến đối với huynh có chút gì đó bất thẳng kỳ tình. Trung Cường khẽ giật dây cương, con Ô Long liền vọt lên đi kề với cỗ Tảo Hồng, chàng trầm giọng nói: - Mẫn muội, sao muội lại nói vậy, lòng huynh ra sao lẽ nào muội lại không hiểu? Trí Mẫn đột nhiên bỗng trở nên đa sầu, thương cảm, nàng cũng thở dài và nói: - Đời người đầy rẫy thăng trầm biến cố, ai có thể biết được ngày mai ... Đâu! Trung Cường thấy Trí Mẫn bỗng nhiên trở nên u sầu, bất giác chàng lấy làm kỳ dị và lên tiếng hỏi: - Mẫn muội muội, vì sao muội lại nói ra những lời như vậy. Chúng ta làmột đôi thanh mai trúc mã, đã lớn lên cùng nhau nơi Lãnh Vân tự. Lẽ nàotrong thiên hạ lại có người thân thiết hơn chúng ta hay sao? Nếu huynhcó một dạ hai lòng, hãy để cho ... Trí Mẫn bỗng thúc con Tảo Hồng cất vó lên xa Trung Cường năm trượng, đồng thời nàng cất tiếng cười và cao giọng nói: - Nói huyên thuyên như vậy để làm gì? Đã gần canh hai rồi. Nếu hôm naykhông đuổi kịp Khôn Long lão tiền bối thì không biết ngày nào mới có thể gặp người. Nhanh lên một chút đi! Trung Cường cũng không nhắc lại chuyện không vui, chàng liền giật cương thúc ngựa và nói: - Mân muội nói đúng. Ánh trăng vằng vặc sáng trong, rừng cây loang loáng lướt qua, gió nhẹ hắt hiu mát rượi. Do hai người quyết tâm một lòng lên đường cho kịp nên cả hai cho ngựa sảivó lao đi, không nói với nhau lời nào cả. Chỉ có tiếng vó ngựa lanh lảnh vọng lên cũng đủ vui tai. Đột nhiên Trung Cường ngây người kinh ngạc và chỉ tay về phía xa xa. Sau đó lên tiếng có vẻ bồn chồn sửng sốt: - Mẫn muội nhìn xem, đó là cái gì? Trí Mẫn nhìn theo hướng tay Trung Cường chỉ, nàng ngơ ngác nói: - Muội có thấy gì đâu? Trung Cường biết rằng tuy kiếm thuật của Trí Mẫn siêu tuyệt nhờ sự chỉ điểmcủa Bích Tiêu tiên trưởng, nhưng nội công của nàng không sao bằng mình.Bởi lẽ chàng đã được Lục Dã Khôn Long lão tiền bối luyện rèn trong nămnăm trường, hơn nữa lại gặp được Băng Thiềm kỳ ngộ. Do đó mục lực khácnhau là điều dễ hiểu. Chàng lên tiếng hỏi: - Muội không thấy thật à? Từ trên lưng ngựa, Trí Mẫn bỗng tung người lên không, vọt thẳng lên mộtngọn cây các đó ba trượng. Nàng đưa mắt nhìn về phía xa xa lập tức kêulên: - Cường ca ca, có phái là một đạo ánh hồng vọt lên như tên bắn ở phía trước phải không? Trung Cường cũng tung mình lên ngọn cây, chàng đưa mắt nhìn về phía ấy, bỗngvui sướng như điên, nắm lấy vạt áo của Trí Mẫn và nói: - Mẫn muội, nhanh lên, nhanh lên, đó chính là Khôn Long lão tiền bối đang đi trong đêm, nhanh lên. Sau đó chàng từ trên ngọn cây, lộn nhào mấy lượt và nhẹ nhàng đáp xuống trên yên ngựa. Trí Mẫn tuy chỉ thấy một đạo ánh hồng, nhưng nàng tin tưởng vào mục lực cực mạnh của Cường ca ca. Nàng cũng vội vàng triển thế Nhu Yến Đâu Lâm trởvề yên ngựa. Trung Cường giật cương liền tay, thúc ngựa phi như tên bắn đồng thời nói với Ô Long: - Ô Long à, ta và ngươi đã đi ngàn dặm, chỉ để truy theo Khôn Long lãotiền bối. Ngươi phải phát huy linh tinh, trong đêm tối không được đi lầm đường! Trí Mẫn nghe chàng khẩn cầu, nàng cảm thấy tức cười nhưng không dám cười. Nàng chỉ biết thúc ngựa theo sát bên chàng, không dámrời xa một bước. Ô Long và Tảo Hồng sải vó ào ào lao nhanh xuốngnúi, tiếng vó ngựa vang lên dồn dập. Hai cỗ bảo mã quả thật đã thônglinh tính, không cần chủ nhân ra roi thúc giục, cả hai cất lên từngtràng hí dài, cất vó phóng như bay về phía Liễu Lâm, khí thế hừng hực,ào ào lướt tới như hai cuộn khói. Trong thoáng chốc hai người đãvượt qua một khoảng đường dài. Giờ đây từ phía xa xa trước mặt đã thấymột vạt nhà cửa thấp thoáng hiện ra dưới ánh trăng ngà. Hai người đưamắt ước lượng, có lẽ đây là Liễu Lâm tiểu trấn. Ai ngờ Ô Long lại không phi về phía thị trấn Liễu Lâm mà lại chuyển bôn về phía đông bắccủa trấn Liễu Lâm. Nơi có vạt rừng phong vây phủ. Dù cho chủ nhân gòcương chuyển hướng nhưng Ô Long vẫn một mực bương đi. Mấy trăm trượng đường phút chốc đã đến nơi. Trung Cường đưa mắt nhìn quanh vạt rừng phong một lượt thì thấy trong rừngsừng sững một phiến bia mộ cao to. Trên mặt bia khắc ba chữ lớn Ân CừuChung. Phía trước mộ bia có một người đang ngồi ở đó. Vừa nhìnthấy người ngồi trước mộ bia, chàng bỗng vui mừng kích động. Không kịpcho ngựa dừng lại chàng đã buông cương tung mình xuống ngựa. Hai chânlại điểm xuống đất, thân chàng bắn vọt về phía vạt rừng phong. Chàng vui mừng hoan hỷ reo lên: - Tiền bối, tiền bối! Cường nhi nhớ tiền bối ... Nói đến đó, cổ họng chàng bỗng nghẹn đắng, vui mừng ứa lệ, thân chàng đãphủ phục vào lòng của Lục Dã Khôn Long tiền bối, lúc này đang ngồi trước mộ bia vận công điều tức, chàng ào vào lòng người như đứa con lạc mẹ đã lâu giờ này được gặp mẹ hiền. Gương mặt của Lục Dã Khôn Long hằn lên nét phong trần tiều tụy và thoáng nét buồn khổ. Đôi mắt bà đã ướtđẫm lệ, một tay ôm chặt Trung Cường, một tay khe khẽ lau nước mắt. Cất giọng nghẹn ngào: - Cường nhi, hài tử ... Lời không thành tiếng, nước mắt tuôn như mưa rơi: - Tiền bối ... Trí Mẫn cũng nhảy ào xuống ngựa và cũng ngã bổ vào long Lục Dã Khôn Long. Lục Dã Khôn Long một tay ôm lấy Trí Mẫn, một tay ôm Trung Cường mắt đẫm lệ, hai vai khẽ run run, cố nén xúc động và lên tiếng: - Hài tử, khổ thân các con, ta ... Bà không sao thốt được lên lời, bà chỉ xiết chặt hai bạn trẻ vào lòng, bàkhẽ cọ cọ cằm vào tóc của Trung Cường và Trí Mẫn, nước mắt vẫn tuôn rakhông ngớt. Giờ đây chỉ nghe tiếng lá xào xạc vang lên trong đêmvắng. Ba người hợp thành một khối không nói nên lời. Từ phía xa xa vọnglại tiếng chuông chùa nghe thật âm u sầu thảm. Thật lâu sau, Lục Dã Khôn Long mới đưa tay lau đi hai dòng nước mắt trên má và dịu dàng lên tiếng: - Cường nhi, con đã được chiếc Khảm Địa Kính của Võ Lâm Quái Tăng truyềnlại. Đó chính là cơ hội ngàn năm có một trong giới võ lâm. Đó cũng là kỳ ngộ của con, từ nay về sau tất cả trách nhiệm về sự hưng vong của võlâm đểu đổ lên một mình con. Do đó con phải tuân theo và giữ gìn võpháp, chấn hưng võ lâm thế mới không phí hoài một thân tuyệt học và mấytrăm năm truyền thống võ học! Trung Cường nghe vậy, lòng chàng bỗng thầm giật mình, chàng thầm nghĩ: "Hóa ra nhất cử nhất động của mình, tiền bối đều nắm rõ". Do vậy chàng liền cung kính đáp: - Đệ tử nguyện nghe theo lời giáo huấn của sư phụ, tận lực xả thân thực hiên. Chỉ vì ... Trung Cường không biết làm sao để mở miệng hỏi Khôn Long tiền bối. Chàng sợrằng sẽ xúc phạm đến người. Bởi lẽ lòng chàng vẫn một mực thấy rằng LụcDã Khôn Long tuyệt nhiên không phải là người đã ra tay sát hại ân sư của mình. Chàng vượt đường xa vạn dặm, xuyên sơn độ hải đến đây, đãgặp được Khôn Long tiền bối, giờ đây lại không dám lên tiếng hỏi rõràng, chàng chỉ phân vân không biết tính sao. Trí Mẫn thấy chàng khó xử, nàng liền dịu dàng lên tiếng nói: - Cường ca ca, huynh hãy lấy thanh đao là vật chứng ra xin tiền bối xem thử. Được Trí Mẫn nhắc nhở nên chàng liền lên tiếng nói: - Thưa tiền bối, chuyện ân sư của Cường nhi bị hại, không rõ tiền bối có biết không? Nhắc đến Vạn Tuyệt đại sư, thần sắc của Lục Dã Khôn Long bỗng như bị chấnđộng mạnh. Nước mắt bỗng nhiên như suối và cất giọng nghen ngào: - Ta ... Biết ... Trung Cường thất kinh, lòng chàng thầm nói: "Lẽ nào người lại là ...". Chàng không dám nghĩ tiếp. Chàng chỉ lặng lẽ cho tay vào ngực lấy ra ngọn Kim Loan trủy cung kính dâng ra trước mặt Lục Dã Khôn Long. Chàng cũng cất giọng thê lương nghẹn ngào nói: - Đây ... Chính ... Là ... Hung khí ... Đã sát ... Hại ân sư của Cường nhi. Do đó ... Lục Dã Khôn Long vừa thấy ngọn Kim Loan trủy bỗng òa lên nức nở. Bà đưa tay nắm chặt Kim Loan trủy và ngước mắt lên trời cất giọng ai oán: - Giai Lệ Kiều Nhã! Ngươi sống phỏng có ý nghĩa gì, ngươi ... Trí Mẫn thấy Lục Dã Khôn Long nức nở khóc ròng, nàng cũng không nén được và cũng lên tiếng thút thít. Trung Cường cố nén đau thương và nước mắt, chàng lên tiếng hỏi: - Thưa tiền bối, người nhân ra lai lịch của ngọn trủy thủ này sao? Đôi mắt của Lục Dã Khôn Long đột nhiên trừng lên, bà ngạc nhiên thật lâu.Sau đó mới chỉ vào bốn chữ nhỏ trên ngọn Kim Loan trủy và trầm giọngnói: - Giai Lệ Kiều Nhã, chính là nhũ danh của ta! Trung Cường bỗng giật mình không tin, chàng bỗng buộc miệng hỏi: - Lẽ nào ... Lục Dã Khôn Long không đợi cho chàng nói hết liền tiếp lời: - Ngươi dựa vào ngọn phi đao này nên đoán rằng sư phụ của ngươi là do ta sát hại phải không? Trung Cường vội vàng cung kính đáp: - Cường nhi, Cường nhi không dám! Lục Dã Khôn Long đột nhiên biến đổi hẳn thái độ, bà nghiến chặt răng vào nói: - Không ... Dám? Tại sao ngươi không nói là không phải. Ngươi khổ nhụcđuổi theo ta có phải là có ý báo thù cho kẻ vô tình vô ý lòng dạ sắt đáHồ Diện Lãng Tiêu có đúng không? Giong bà quát vang, thần sắc vô cùng kích động. Bất giác, Trung Cường lùi lại hai bước, lúng búng ngập ngừng và lên tiếng nói: - Gan Cường nhi có to bằng trời, thì Cường nhi cũng không dám nghĩ tới chuyện đó. Cường nhi chỉ muốn hỏi cho minh bạch! Thần thái giận dữ của Lục Dã Khôn Long vẫn chưa giảm xuống, bà trầm giọng nói: - Được, ta sẽ cho ngươi điều minh bạch! Nói xong đưa tay về phía thắt lưng, xoạt! Kim quang lấp lánh, bà lại lấy ra một ngọn Kim Loan trủy giống hệt như ngọn do Trung Cường mang đến, bàkhẽ phẩy tay, ngọn trủy thủ đã cắm phập dưới chân Trung Cường. Bà nói: - Đây là điều minh bạch ta tả cho ngươi, trước tiên ngươi hãy xem xét ngọn Kim Loan trủy này rồi nói! Tâm chí của Trung Cường giờ đây rối tung như nắm tơ vò. Chàng chỉ máy mócnhổ ngọn Kim Loan trủy từ dưới đất lên, đưa lên xem xét cẩn thận, thìthấy ngọn trủy thủ này cùng với ngọn trủy thủ đã sát hại ân sư giốngnhau như đúc, không hề có gì khác biệt. Chỉ có điều khác biệt duy nhấtlà bốn chữ nhỏ khắc trên ngọn trủy thủ kia là Giai Lệ Kiều Nhã, còn trên ngọn trủy thủ này lại khắc rõ bốn chữ Tiên Nô Kim Đế. Chàng xem xong, vẫn không hiểu rõ, chàng liền hạ giọng nói: - Cường nhi vẫn ... - Vẫn chưa hiểu rõ phải không? Lục Dã Khôn Long nói xong liền khe khẽ thở dài, bà liền quay sang chỉ vào hai phiến đá hai bên và nói: - Chuyện này kể ra thì dài dòng, các con hãy ngồi xuống đi, ta sẽ cho các con hiểu rõ! Trung Cường và Trí Mẫn chợt đưa mắt nhìn nhau. Sau đó cả hai chia ra ngồi hai bên tả hữu của Lục Dã Khôn Long. Lục Dã Khôn Long đưa mắt nhìn xa xăm về phía chân trời và đột nhiên lên tiếng hỏi: - Cường nhi, con có biết hàng chữ Tiên Nô Kim Đế khắc trên ngọn trủy thủ loan đao đó có ý nghĩa gì không? Trung Cường suy luận: - Nếu Cường nhi đoán không lầm thì có lẽ là tên của một vị nữ tử của xứ Miêu Cương! Lục Dã Khôn Long gật đầu và nói: - Không sai chút nào, đó đúng là tên của một vị nữ tử, vị nữ tử này, con đã gặp qua! Trung Cường kinh ngạc buộc miệng kêu lên: - Con đã gặp qua? - Ừ! - Tiền bối! ... - Con nghe ta nói tiếp! Lục Dã Khôn Long lại trầm tư hồi tưởng và lên tiếng nói: - Theo quy tắc nơi xứ Miêu Cương của ta bất luận là sinh con trai haysinh con gái, trong buổi lễ đặt tên của đứa bé thì tất cả các thân bằngquyến thuộc và bằng hữu đều phải chúc mừng. Người đến chúc mừng phảimang theo một lễ vật nhất định! Ai ngờ lần ấy trong buổi lễ có một thiếu niên người Hán đến dự. Do chàng không rõ tập tục Miêu gia nên chàng đãđến tay không vì vậy đã khiến một số người trong tộc bất mãn. Ta và Tiên Nô Kim Đế được người trong tộc ủy thác là tỷ võ với chàng thiếu niên đó để tranh lý. Ngọn Kim Loan trủy của Tiên Nô Kim Đế đã bị chàng đánhrơi, còn ta đã đấu với chàng suốt ba ngày ba đêm, mỗi người chỉ dùngnước suối và quả dại trong suốt ba ngày đó, đấu hơn ngàn chiêu vẫn bấtphân thắng bại. Khang Trí Mẫn nghe đến nhập thân, nàng thấy Lục Dã Khôn Long dừng lời, nàng sợ người không kể tiếp liền nôn nóng lên tiếng: - Rồi sau đó? Trung Cường cũng mở to đôi mắt nhìn chăm chú vào gương mặt của Lục Dã Khôn Long. Lục Dã Khôn Long cắn nhẹ bờ môi và sau đó trầm ngâm lên tiếng: - Sau đó cả bọn chúng ta trở thành tri kỷ cùng nhau đi khắp cùng sơn cácthủy của sứ Miêu Cương, cùng trải qua những tháng ngày êm đẹp vui tươi.Cùng nhau rửa chân nghịch nước bên suối, hái hoa bắt bướm bên hồ, dướiánh trăng thanh cùng nhau ngâm vịnh, khi trời sáng lại cùng nhau múakiếm. Quả thực là đã trải qua một khoảng thời gian đầy ắp những kỷ niệmvui khiến trong đời người mãi mãi không phai. Trí Mẫn cau mày hơi đỏ mặt và buột miệng nói: - Giữa nam và nữ, như vậy e rằng sẽ nảy sinh tơ tình quyến luyến! Lục Dã Khôn Long dịu dàng nói: - Hài tử, con nói thật đúng, nhật cửu sinh tình, vô hình trung ta và Tiên Nô Kim Đế cùng yêu chàng thiếu niên Hán tộc đáng mến đó. Trung Cường nghe vậy chàng lên tiếng tỏ vẻ không có gì khó giải quyết: - Điều này cũng không khó, chàng ta cũng nên có sự lựa chọn của mình. Lục Dã Khôn Long thâm trầm thở dài và nói: - Chàng đã chọn rồi, chàng phát hiện hai bọn ta đều yêu chàng. Tam thậplục kế, chàng chọn cách dĩ đào vi thượng. Chàng lẳng lặng ra đi khôngnói lời từ biệt, chỉ âm thầm bỏ Miêu Cương trở lại Trung Nguyên. Trí Mẫn liền xem vào: - Tiền bối cũng có thể vào Trung Nguyên tìm gặp người ấy để nói rõ một lần! Lục Dã Khôn Long chấn động tâm tình và nói: - Đúng vậy, ta đã rời mẹ già, giấu Tiên Nô Kim Đế, một thân một mình vàoTrung Nguyên. Nam lục bắc thất, ta đã đi trọn mười ba tỉnh, nhưng ngườiấy vẫn biệt vô âm tín như thạch trần đại hải. Từ ấy xứ Miêu Cương đặttên cho chàng thiếu niên ấy là Thánh Thủ Thần Thâu - một kẻ trộm thầnthánh đã lấy đi người con gái xứ Miêu Cương. Nhưng giang hồ Trung Nguyên lại lầm lẫn gọi ta là Thánh Thủ Thần Thâu quả là nực cười. Trung Cường tự thấy ý kiến của mình cũng không tồi liên lên tiếng nói: - Người ấy là người trong võ lâm, tiền bối hỏi dò trong giới võ lâm lo gì không dò được dấu vết của người ấy! Lục Dã Khôn Long thở dài và trầm giọng nói: - Hà! Ta đã dò hỏi khắp võ lâm, tính tình của ta cũng trở nên dễ nổigiận, hở ra một chút là động thủ giết người. Những kẻ ác danh gặp ta đều tán mạng, ta đã tạo ra bao nhiêu sát kiếp, đã khai tội không biết baonhiêu cao thủ hắc đạo. Bốn chữ Lục Dã Khôn Long Thánh Thủ Thần Thâu đãvang danh khắp mười ba tỉnh. Chấn động toàn thể võ lâm Trung Nguyên,ròng rã ba năm, hai tay ta đã thấm máu tanh ... Trí Mẫn thở dài và nói: - Tiền bối làm như vậy thứ nhất để giải tỏa tâm tư, hai là mượn điều này khiêu khích khiến chàng thiếu niên lộ diện. Trung Cường lên tiếng với vẻ hết sức quan tâm: - Không biết sau đó vị thanh niên Hán tộc đó ấy có lộ diện không? Lục Dã Khôn Long lắc đầu và nói: - Chàng không lộ diện. Nhưng điều đó lại làm kinh động đến Tiên Nô Kim Đế lúc ấy đang ở Miêu Cương. Nên Tiên Nô Kim Đế cũng rời Miêu Cương, tùy ý giết người trên giang hồ. Nhưng Kim Đế lại không lưu lại tên họthật mà cũng lấy danh hiệu Lục Dã Khôn Long. Nàng ta không phân hắcbạch, không hỏi thiện tà nếu phật lòng là ra tay hạ sát. Do đó lúc nàycái tên Lục Dã Khôn Long Thánh Thủ Thần Thâu biến thành đồng nghĩa vớinữ la sát trong võ lâm. Trí Mẫn nghe vậy lắc đầu và nói: - Làm như vậy e rằng sẽ khiến trong lòng vị thanh niên Hán tộc nọ nảysinh phản cảm lại càng không muốn ra mặt, trời cao đất rộng, phân hảitrùng trùng, tìm một người cũng đâu phải dễ. Lục Dã Khôn Long lại phục hồi nét hồi tưởng và thong thả nói: - Hoàng thiên bất phụ nhân tâm (trời không phụ người có lòng),cuối cùng ta cũng hỏi ra được tông tích của chàng. Khang Trí Mẫn vui mừng buột miệng reo lên: - A di đà Phật! Tiền bối đã tìm được người ấy rồi. Trung Cường cũng mừng vui lên tiếng hỏi: - Người ấy ẩn thân ở đâu? Không ngờ Lục Dã Khôn Long thản nhiên đáp: - Thì chính ở ngay Lãnh Vân tự trên Vũ Thần phong của dãy Hằng Doanh sơn! Trung Cường giật mình như muốn nhảy bật dậy, chàng kinh ngạc lên tiếng hỏi: - Thưa tiền bối, người thanh niên Hán tộc đó là ... Lục Dã Khôn Long đờ đẫn nói: - Thiên Sinh Ngạo Tử Hồ Diên Lăng Tiêu! Câu chuyện lại chuyển hướng một cách đột ngột ngoài sự dự liệu của Trung Cường và Trí Mẫn, cả hai không biết nói gì cho phải. Lúc này cả ba người lẳng lặng ngước lên nhìn trời ngắm mây trắng bay giữađêm trăng sáng. Không gian bỗng trầm lắng lạ thường, đâu đó vang lêntiếng lá rơi xào xạc. Thật lâu sau, Lục Dã Khôn Long mới cất tiếng, như từ trong mộng vọng về, bà lên tiếng hỏi: - Thiên Sinh Ngạo Tử năm xưa giờ đây đã biến thành tứ đại giai không VạnTuyệt đại sư. Đây lẽ nào lại là sự xếp đặt an bài của đấng cao xanh? Cố ý ép người đến vậy! Lời bà đến đây trở nên vô cùng bi thương sầu thảm. Khiến người nghe cũng cay cay sống mũi. Từng giọt lệ của Trí Mẫn đã lăn dài trên má, nàng cất giọng bi thương hỏi: - Lúc ấy sư phụ của con nói sao thưa tiền bối? Lục Dã Khôn Long lắc đầu và đáp: - Hồ Diên Lăng Tiêu không những một mực nói rằng, chàng đã xa cách hồngtrần, độn nhập không môn, những chuyện cũ đã không còn nhắc nữa. Màchàng còn trách ta không nên giết người vô tội một cách bừa bãi tạothành sát kiếp cho võ lâm như vậy. Trung Cường nhướng cao đôi mày chàng căm tức nói: - Tiền bối phải nói rõ ra những việc làm của Tiên Nô Kim Đế cho người rõ. Hơn nữa những người mà tiền bối ra tay sát thủ thì toàn là những ngườicó ác tích trứ danh, giết đi cũng là điều không quá đáng! Lục Dã Khôn Long gật đầu và nói: - Cớ sao ta lại không nói chứ? Tuy nhiên Lăng Tiêu vẫn không chịu tin ta. Trí Mẫn dẩu môi và nói: - Sư phụ con sao lại cố chấp như vậy! Lục Dã Khôn Long khẽ thở dài và nói: - Chuyện ấy không thể trách Lăng Tiêu được, bởi vì trong những ngày chàng cùng với ta và Tiên Nô Kim Đế bên nhau, tính tình của Kim Đế không nóng vội như ta, nên chàng tin rằng ta và Kim Đế vào Trung Nguyên cùng mộtlúc. Những gì đã làm tất nhiên sẽ có liên quan đến với nhau và do ta chủ xướng là chính. Trung Cường bỗng nhớ đến việc Lục Dã Khôn Long bị giam trong Bi Thiên động, chàng liền lên tiếng hỏi: - Có phải sư phụ con đã cầm cố tiền bối suốt năm năm ở trong Bi Thiên động? Lục Dã Khôn Long lắc đầu liên tiếp và nói: - Không phải, không phải, sư phụ của ngươi chỉ khuyên ta tức tốc trở vềMiêu Cương để sám hối bù lại những tội lỗi mà ta đã gây ra trên gianghồ, chờ đợi ngày lai sinh tái thế! Trí Mẫn lên tiếng, tỏ vẻ vô cùng bất phục: - Lai sinh! Kiếp lai sinh ai biết sẽ ra sao? Điều ấy quá mù mờ. Trung Cường lại lên tiếng tỏ vẻ khó hiểu: - Vậy thì ai đã giam cầm tiền bối trong Bi Thiên động? Lục Dã Khôn Long cười khổ một tiếng, giọng bà như muốn khóc thốt lên: - Đó chính là bản thân ta tự giam ta! - Chính là tiền bối tự giam mình? - Đúng, để chứng tỏ lòng dạ ta trong sạch chân thành, trước mặt Phật tổvà sư phụ ngươi ta tự giam mình trong năm năm để sám hối, trong năm nămấy ta sẽ không sát sinh để chuộc lại năm năm ta ở trên giang hồ với đôitay vấy máu. Ta chọn Bi Thiên động một là để sư phụ ngươi không ngăn cản ta, hai là ... Nói đến đây, trên gương mặt phấn của Lục Dã Khôn Long bỗng thoáng ửng hông e thẹn. Trung Cường bỗng nhớ đến lối xuất động thứ hai của Bi Thiên động ăn thông với Lãnh Vân tự tại vạt rừng tùng phía sau ngọn núi. Chàng liền nói khôngchọn lời: - Hai là để sớm hôm gặp mặt sư phụ của Cường nhi đúng không? Đôi mắt của Trí Mẫn trừng lên nhìn về Trung Cường như trách móc: Huynh đoán nhảm. Ngờ đâu Lục Dã Khôn Long gật đầu liên tiếp và nói: - Đúng vậy! Mỗi tối ta đều đến vạt rừng tùng để nhìn tịnh xá của sư phụngươi. Lúc đầu sư phụ ngươi không hề hay biết. Dù cho gió mưa bão tuyếthay trời quang mây tạnh, đêm nào ta cũng đến đó trong suốt hai năm ròng. Có một đêm, ta đã vô ý đạp vỡ một phiến băng phát ra tiếng động, lúc đó sư phụ ngươi và ta mới gặp mặt nhau! Trung Cường cũng bị ngữ điệu u buồn của Lục Dã Khôn Long làm cho cảm động, chàng nói: - Sư phụ của con nên cùng với tiền bối làm lại từ đầu thì tốt biết bao! Lục Dã Khôn Long mỉm cười và nói: - Đâu có dễ dàng như vậy được, sư phụ của ngươi cho phép ta cứ vào mỗitối ngày ba, sáu, chín sẽ được đến tịnh xá của người một lần. Mỗi lầnđến người đều kêu ta quỳ trước gối của người, người sẽ đọc cho ta bảybiên Kim Cương kinh để ta chuộc lỗi, sau đó người sẽ đại hộ hồng phápcho ta hướng Phật! Trí Mẫn không cảm được tiếng thở dài, nàng lên tiếng nói: - Tiền bối chấp nhận như vậy sao? Lục Dã Khôn Long gật đầu và đáp: - Như vậy ta cũng đã mãn nguyện lắm rồi! Trong thoáng chốc ba năm đã quacũng là đến hạn năm năm kể từ ngày ta giam mình trong Bi Thiên động. Trung Cường liền lên tiếng nói: - Cho nên hôm ấy, các cao thủ hắc đạo nghe tin mà đến báo thù! Trí Mẫn cũng lên tiếng hỏi: - Tại sao trong năm năm họ không đến tìm tiền bối? Lục Dã Khôn Long cười khổ và nói: - Trong năm năm, bọn họ đến tìm ta không biết bao nhiêu lần, nhưng tất cả đều bị sư phụ các con đánh chạy. Họ sợ công lực của sư phụ các con nênta mới được bình an vô sự. Trung Cường nhắm mắt trầm tư dường như chàng đang nghĩ ngợi điều gì, mặt của chàng thay đổi bất định. Lục Dã Khôn Long thấy vậy liền nghi hoặc hỏi: - Cường nhi, con đang nghĩ ngợi điều chi? Trung Cường mở bừng đôi mắt nhìn thẳng vào Lục Dã Khôn Long, môi chàng mấp máy như muốn nói nhưng lại dừng. Lục Dã Khôn Long lại hỏi tiếp: - Tại sao con không nói? Chàng khẽ gục đầu can đảm nói: - Nói như vậy, sư phụ là do chính tay tiền bối giết chết. Chàng nói như vậy là điều hiển nhiên, bởi lẽ chàng đã bị mối tình cuồng sicủa Lục Dã Khôn Long làm cho chàng cảm thấy rằng, rất có thể người sẽdám làm như vậy. Lòng chàng giờ đây đang có rất nhiều cảm nghĩ mâu thuẫn lẫn nhau. Lục Dã Khôn Long cười lạnh và nói: - Lời ta còn chưa nói hết. Sao ngươi lại đoán như vậy? Trí Mẫn cũng phụ họa theo lời của Lục Dã Khôn Long: - Lời tiền bối còn chưa kể hết, huynh nôn nóng làm gì? Trung Cường bất giác đỏ mặt, vô cùng xấu hổ, chàng ngước mắt lên trời và đánh trống lảng: - Ánh trăng đã xế về tây, có lẽ là hơn canh ba rồi! Không biết giờ này Lục Dã Khôn Long đang bi hay hận, ngọn Kim Loan trủy trong tay bà bỗng run run dựng đứng lên, bà cất giọng dứt khoát: - Chính là Tiên Nô Kim Đế chủ nhân của ngọn cương đao này đây. Trí Mẫn nghe vậy ngây người kinh ngạc. Lục Dã Khôn Long đĩnh đạc nghiêm túc nói: - Tiên Nô Kim Đế nghe ta vẫn còn sống tại nhân gian để chịu năm năm khổải. Nhưng sư phụ của các con Thiên Sinh Ngạo Tử Hồ Diên Lăng Tiêu vẫnkhông hồi tâm chuyển ý, do đó Kim Đế chuyển ác thành hận, ép buộc tacùng Kim Đế ra tay sát thủ sư phụ các con. Các con thử nghĩ, ta có thểlàm được hay không? Bất giác các huyết mạch của Trung Cường bỗng phồng căng, ngon Kim Loan trủy trong tay chàng càng rung lên thành tiếng. Lục Dã Khôn Long lại lên tiếng nói: - Lúc đó Cường nhi đang phục dụng Độc Long đơn của ta, ta không dám rờicon nửa bước, ta phải hộ pháp cho con, thì Tiên Nô Kim Đế lẩn ra khỏiđộng. Một giờ sau Kim Đế trở về động, đôi mắt đỏ như hai hạt đào. Kim Đế nói với ta là Lăng Tiêu đã bị ... Lăng Tiêu đã bị ... Bỗng Lục Dã Khôn Long nấc lên thành tiếng, không nói ra lời. Trí Mẫn cũng tuôn lệ như mưa nấc lên từng chập. Trung Cường cố nén bi thương, chàng lên tiếng hỏi: - Lẽ nào sư phụ của con lại để cho bà ta tự do cắm phập ngon Kim Loantrủy vào Đan Điền, để cho bà ta đắc thủ một cách dễ dàng như vậy sao? Lục Dã Khôn Long vẫn nước mắt ròng ròng và lên tiếng nói: - Khéo thay hôm ấy lại là ngày mười chín, chính là ngày ta và Lăng Tiêugặp mặt để nói chuyện thiền. Sư phụ con thấy người đến là Tiên Nô KimĐế, người cũng dùng cách đối đãi với ta mà đối đãi với Kim Đế. Kim Đế... Kim Đế lại không lĩnh hội được mà ngược lại còn khuyên sư phụ con để tóc hoàn tục, cùng về Miêu Cương để cả hai cùng hưởng khoảng đời cònlại. Trí Mẫn ảo não thở dài và nói: - Chuyện ấy cũng là chuyện thường tình. Lục Dã Khôn Long vẫn tuôn lệ như mưa và tiếp tục nói: - Sư phụ của các con tính tình cương trực thẳng thắn, lẽ nào lại chịu nghe lời Kim Đế. Tiên Nô Kim Đế biến yêu thành hận, từ hận hóa thù. Thừa lúc sư phụ con nhắmmắt tụng kinh, Kim Đế liền nhanh tay lấy trủy thủ tùy thân ra và ra tayám hạ độc thủ ... Đến đây bà bỗng nghẹn lời không sao nói tiếp được. Trung Cường và Trí Mẫn cũng khó nén xúc động, cả hai cũng ôm mặt đau khổ khóc ròng. Lục Dã Khôn Long vẫn vừa khóc vừa nói: - Kim Đế về động nói ra tin sư phụ các con đã bị Kim Đế sát hại. Lúc ấylòng ta bốc cao lửa giận, trong phút nhất thời như điên như dại, ta đãdùng đại lực thủ pháp. Giết chết người bạn từ thủa thiếu thời, người đóđã cùng ta kết nghĩa kim bằng, Tiên Nô ... Lúc này Trung Cườngmới nhớ đến nữ tử thi mà chàng đã thấy ở Bi Thiên động. Hóa ra người đóchính là Tiên Nô Kim Đế người đã sát hại sư phụ của chàng. Trong lúc chàng đang trầm tư ngưng thần suy nghĩ thì Lục Dã Khôn Long lại cất giọng thê lương: - Ta là kẻ phận bạc, từ thủa ấu thời đã không còn phụ mẫu, người yêu duynhất trên đời lại thảm ngộ Kim Loan trủy xuyên bụng. Người bạn nữ duynhất cũng bị tán mạng bởi tay ta, ta còn có sức lực hay niềm tin gì đểsống tới giờ. May mà Hồ Diên Lăng Tiêu đã để lại cho ta thật nhiều thiền lý của Phật môn. Ta cũng ngộ rõ được luật nhân quả. Xin các con ... Nói đến đây, ngọn Kim Loan trủy trong tay bà bỗng phất lên về phía đầu mình! A! Da! Trung Cường và Trí Mẫn hốt hoảng kêu lên, hai người nhanh chóng xuất thủ định giật khấu chặt cổ tay cầm đao của Lục Dã Khôn Long. Cả hai xuất thủ đoạt đao cũng kể thuộc loại thần tốc. Nhưng Lục Dã Khôn Long làm sao chậm được. Coong! Ngọn Kim Loan đao rơi trên nền đá, tay trái của Lục Dã Khôn Long đang nắm một búi tóc sáng bón ánh xanh. Gương mặt bà đầm đìa nước mắt, tinh thần kích động đến độ run lên nhè nhẹ,mặt ba tái xanh, nhất thời kích động không nói nên lời, thần sắc của bàgiờ đây như điên như dại. Trí Mẫn theo thế bổ nhào vào lòng Lục Dã Khôn Long ai oán thống khổ khóc lên: - Tiền bối! Tiền bối! Sao người phải chịu khổ nhiều vậy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]