Cuối tuần, tôi và Thẩm Khâm Ngôn đi tới quảng trường bên cạnh đoàn kịch để phát tờ rơi, người có hứng thú với kịch chắc là không ít, đa số đều có thiện ý nhận lấy tờ rơi, xem qua, cười cười rồi cũng không để ý. Thỉnh thoảng cũng gặp phải vài người tỏ ra thích thú nồng nhiệt, hỏi tôi: Cô tham gia biểu diễn không?
Tôi lắc đầu nói không, bọn họ liền cười: Tiếc thế.
Vất vả hai tiếng đồng hồ cũng có được thành quả. Trong tay còn mấy tờ rơi cuối cùng, tôi động viên Thẩm Khâm Ngôn, cùng đi tới chỗ khác. Tuy là mùa đông, nhưng cũng mệt đến cả người đầy mồ hôi. Tôi cầm poster tuyên truyền trong tay, đi tới bên cạnh quảng trường mua nước uống, cũng lấy luôn cho Thẩm Khâm Ngôn một chai.
Mở nắp chai, vội vội vàng uống nước vào bụng, góc mắt lại nhìn thấy một chiếc xe màu đen lớn nhìn có vẻ quen mắt đỗ trên đường cách đó mấy mét. Mắt giật giật, lập tức liếc biển hiệu xe, thở ra một hơi thật dài, vẫn may vẫn may.
Đang muốn xoay người rời đi, chiếc xe màu đen vang lên hai tiếng tin tin, giống như chào hỏi với ai đó.
Chắc chắn đối tượng không phải là tôi rồi, liếc nhìn, chỉ thấy chiếc xe chầm chầm tiến về phía trước một đoạn, dừng bên cạnh tôi.
Cửa sổ phía trước và phía sau của chiếc xe đồng thời kéo xuống, tôi nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.
“Cố…Cố tiên sinh.” Ý cười của tôi hoàn toàn bị dọa hết sạch rồi, nói lắp ba lắp bắp, lịch sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-thoi-gian/1972283/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.