Tưởng Ngọc Trạch nhìn dáng vẻ kia của anh, vật mới vừa bắn ra liền bắt đầu ngẩng lên, tâm như bị một vật mềm mại chạm tới, mặc dù bọn họ mới gặp nhau mấy lần, mặc dù trong lòng bọn học đều rõ đây chỉ là giao dịch, nhưng sao Từ Thanh Sơn có thể làm tới mức độ này? Tại sao có thể cười dịu dàng sủng nịch như vậy? Hắn chưa kịp nghĩ ra nguyên nhân, huyết dịch cả người liền hướng về vật dưới thân mới trải qua cực hạn sung sướng, như con lật đật run rẩy đứng lên. Từ Thanh Sơn nhìn thấy liền nở nụ cười, vỗ nhẹ một cái lên vật đó cười giỡn nói: "Mới khai trai liền thực tủy biết vị(*)? Thật hư." Không giống khách làng chơi, mà càng giống trưởng bối hoặc anh cả muốn tốt cho hắn. Tưởng Ngọc Trạch tưởng là tình thú, ngay cả quần cũng không khóa lại, trực tiếp xuống đi ôm và hôn môi anh. Từ Thanh Sơn cũng cho hắn ôm hôn, hôn rất ôn nhu, như người yêu tha thiết hôn nhau, hai tay nâng gò má của hắn, chóp mũi cọ cọ, nhưng lúc tay Tưởng Ngọc Trạch đưa tới đũng quần anh liền nhẹ nhàng dịch ra, dùng tai cọ cọ làn da ấm áp trên cổ hắn, nói: "Tôi không muốn." Tưởng Ngọc Trạch không thể làm gì khác đành lúng túng dừng lại, một cái tay khác ôm lấy lưng Từ Thanh Sơn, cứ như vậy ôm anh trong chốc lát, cảm nhận được hơi thở ấm áp Từ Thanh Sơn phả vào cổ hắn, cảm nhận cảm xúc mềm mại không muốn rời xa của anh, nghe thấy anh hỏi: " Cậu biết cơ quan tình dục quan trọng nhất của con người là gì không?" Tưởng Ngọc Trạch nghĩ thầm, không phải là dương v*t sao? Hắn không nói ra, sau đó nghe thấy đáp án Từ Thanh Sơn, Từ Thanh Sơn nói: "Là làn da..." Lòng bàn tay của anh đỡ lấy eo cứng cáp của hắn, cách áo sơ mi lan truyền nhiệt độ nóng bỏng hai người. Từ Thanh Sơn dùng chóp mũi hơi lạnh cọ cọ cổ Tưởng Ngọc Trạch một lúc, ngửi hỗn hợp mùi xà phòng với mồ hôi, bỗng nhiên bĩu môi hôn hắn một cái, sau đó đứng lên nói: "Nghỉ sớm một chút, trong khách phòng có phòng vệ sinh." Cuối cùng hoàn xoa xoa vành tai mềm mại Tưởng Ngọc Trạch. Vật đó Tưởng Ngọc Trạch hoàn toàn cương lên, trong nhà vệ sinh ở phòng khách tự an ủi, hắn không nghĩ ra Từ Thanh Sơn đến cùng muốn làm gì, nhưng một bên an ủi vật bên dưới, trong đầu lại không thể ức chế mà nhớ tới Từ Thanh Sơn ở dưới thân hắn môi đỏ ngậm lấy vật đó mặt đầy phong tình, rõ ràng khuôn mặt bình thường như vậy mà khi làm chuyện đó vừa lẳng lơ vừa đẹp như vậy... Hai người gần như thức dậy đồng thời, Tưởng Ngọc Trạch rửa mặt từ trong nhà vệ sinh phòng khách đi ra, nghe thấy tiếng động trong phòng bếp, ngửi mùi thơm thức ăn cùng tiếng xèo xèo của dầu mỡ bay tới, Tưởng Ngọc Trạch theo mùi hương tìm đến, thấy bóng lưng Từ Thanh Sơn sau kệ bếp, bị cảnh tượng này làm chấn động đến mức lúc lâu sau mới tìm lại được thanh âm của mình. Từ Thanh Sơn quay đầu lại nhìn thấy hắn, nói: "Không biết cậu thích ăn gì, nên tôi cứ làm như bình thường hay làm." Anh vừa nói chuyện, vừa dùng xẻng cơm múc thịt bò trong chảo vào đĩa sứ trắng tinh, trên đĩa đã bày sẵn món phụ, một quả trứng luộc đã bóc vỏ, một phần cải thảo luộc được rưới nước sốt lên, còn có một đĩa nhỏ kiwi đã cắt nhỏ. Tưởng Ngọc Trạch cơ hồ hoài nghi mình còn chưa tỉnh ngủ, hắn nhíu mày suy nghĩ có phải năng lực đọc thông tin của mình có vấn đề gì không, mối quan hệ này không cần nói ra nhưng bọn họ vẫn hiểu rõ mối quan hệ này như thế nào. Không lẽ Từ Thanh Sơn đều đối xử dịu dàng như vậy với mọi bạn tình sao? Lúc hắn bưng đĩa ngồi vào bàn ăn vẫn còn cảm thấy mờ mịt. Từ Thanh Sơn nói: "Buổi sáng cần nhiều năng lượng, ăn mì dễ đói bụng, loại này bữa sáng giàu protein này không biết cậu có quen không." Tưởng Ngọc Trạch ăn không biết vị, chỉ nói: "Tôi không kén ăn." Từ Thanh Sơn cười cười, biểu tình dịu dàng như đang nhìn đứa trẻ, còn nói: "Vừa rồi mới giành được công trình kia, mấy ngày nữa sẽ đi vào quỹ đạo chính, có lẽ tôi sẽ bận, nếu cậu có việc gì có thể gọi điện thoại. Có phải kì thực tập của cậu sắp kết thúc rồi không? " "Ngày mai là ngày cuối cùng." Tưởng Ngọc Trạch không quen với loại quan tâm này, ngoại trừ huyết thống chí thân Tưởng Ngọc Ân, hắn không muốn có mối quan hệ thân mật nào khác, đặc biệt là quan hệ này khi mà hôm qua người trước mắt dùng miệng ngậm lấy hạ thân của hắn. (*) thực tủy tri vị (食髓知味): đại khái là làm một việc xong cảm thấy rất kích thích, về sau lại muốn tiếp tục làm. ----- thật là, tui biết ít người đọc nhưng cũng không đến nỗi không có một comt chứ ~TTATT~
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]