Từ Thanh Sơn thực sự bận rộn, ngày thứ hai Tưởng Ngọc Trạch rời công ty cũng không thấy anh.
Đêm kiều diễm hôm đó bất kể là về sinh lý hay tâm lý đều để lại trong lòng Tưởng Ngọc Trạch ấn tượng khó phai mờ, lần đầu tiên trải qua chuyện này gặp được Từ Thanh Sơn, dịu dàng đến mức không giống một kim chủ. Tưởng Ngọc Trạch đã chuẩn bị tâm lý mà không có chỗ dùng, ngược lại còn cảm thấy mình mới là người chơi Từ Thanh Sơn, xong còn được hưởng một bữa sáng thịnh soạn.
Hai người đã một tuần không gặp mặt, trong lòng Tưởng Ngọc Trạch như bị gieo vào một hạt giống, sau đêm hôm đó, hạt giống này cào tâm nạo phổi nảy mầm, run rẩy mở rộng cành lá, cào đến mức lòng Tưởng Ngọc Trạch ngứa ngáy khó nhịn, ban ngày bận rộn không hiện ra, ban đêm lên giường tắt đèn liền không thể kiềm chế nhớ lại nhiệt độ đôi môi Từ Thanh Sơn.
Nhưng hắn không chủ động liên hệ với Từ Thanh Sơn.
Ngày đó Tưởng Ngọc Ân gọi điện thoại đến, nói cậu đã tìm được việc làm thêm là gia sư, làm tối, mỗi giờ năm mươi, qua điện thoại vẫn lộ rõ sự vui mừng của cậu."Anh, em kiếm được tiền rồi!" Nói xong muốn mời hắn ăn cơm, giọng điệu cứ như cậu kiếm được không phải 50 tệ mà là 5 vạn vậy.
Tưởng Ngọc Trạch đi, ở đường ăn vặt phía sau trường học Tưởng Ngọc Ân, một người một bát súp thập cẩm cay.
Súp thập cẩm cay tính theo vắt mì, mì tuy nhẹ nhưng có thể no bụng, Tưởng Ngọc Ân một hơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-son/526798/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.