Tết Âm lịch năm nay nhà họ Mục và nhà họ Lý đều có chút quạnh quẽ. Lý Bỉnh Lân thì về nhà bạn gái, con gái của Lý Bỉnh Nam và con trai của Mục Anh đều chỉ mới mấy tháng tuổi, không tiện đi xa, bởi vậy bọn họ cũng đều không trở về nhà ăn Tết.
Hôm mùng ba Tết, Lý Bỉnh Huy thay mặt anh trai tới nhà họ Mục thăm thân. Vì không để mẹ Mục sinh ra hoài nghi, Lý Bỉnh Huy và Mục Lan đều đắn đo đúng mực, vẫn duy trì thái độ không xa không gần, không nóng không lạnh.
Mục Lan cười thầm, thường xuyên bị bộ dạng nghiêm trang của Lý Bỉnh Huy chọc đến mức không nhịn nổi tức cười, mỗi lần như vậy, cô liền vội vã chạy về phòng mình, vùi đầu vào chăn cười một trận.
Bởi vì chuyện của Lý Bỉnh Lân, mà Mục Lan đến nhà họ Lý cũng không tiện, Mục Anh lại chưa về nhà, cho nên ba Mục và mẹ Mục đành tự mình đến thăm nhà họ Lý.
————————————
Ông ngoại của Mục Lan đã bị bệnh đục thủy tinh thể nhiều năm. Bây giờ đã đến giai đoạn không nhìn thấy được gì, cần phải giải phẫu gấp, bác sĩ trị liệu cho ông ngoại của Mục Lan là một bác sĩ nam tuổi còn trẻ tên Tống Dục.
Mục Lan bởi vì cái tên này lại nghĩ tới Phan An, cảm thấy thú vị, cho nên cũng chú ý vị bác sĩ này nhiều hơn... Tống Dục mới nhìn không giống bác sĩ mà giống vận động viên, cường tráng, hoạt bát, tinh thần phấn chấn giống hệt như ánh mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-quy-moc-duong/3404304/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.