Một tháng sau, Lý Bỉnh Huy bất ngờ nhận được điện thoại của Mục Anh.
“Mục Lan muốn xin nghỉ, đến miền Nam phát triển, em có biết không?”
“Xin nghỉ đến phía Nam?!”
“Ừ, nó gửi thư hỏi ý kiến anh.”
Nửa ngày không thấy Lý Bỉnh Huy trả lời, Mục Anh nói: “Em không nói lời nào, có phải chuyện này đối với em là không sao cả, đúng không?”
“Không! Không phải! Em…” Lý Bỉnh Huy sống mũi đau xót, nói không được nữa.
“Chuyện của em và Mục Lan, nó đã nói với anh từ lâu rồi. Nó nói bây giờ em đang cùng người khác yêu nhau đúng không…”
“Không phải đâu! Đó chỉ là hiểu lầm!”
“À, vậy thì tốt. Lúc trước Mục Lan là vì muốn ở gần em mới chọn trở về quê phát triển. Bây giờ cũng là vì em mới muốn bỏ đi. Em nói thật cho anh biết, em đối với nó có chút tình cảm gì hay không. Nếu có thì anh sẽ khuyên nó ở lại, còn nếu không có thì…”
“Có chút tình cảm nào hay không à?!”
“Phải.”
“Vì cô ấy, em có chết cũng không oán, thì có tính là có tình cảm không?”
“À…” Mục Anh nhất thời không biết nên nói gì cho phải, “Nếu đã như vậy có khúc mắc gì mà không thể giải được chứ, em cũng biết con nhóc đó từ nhỏ đã rất cứng rắn, đừng chấp nhặt chuyện nhỏ với nó, nhịn nó một chút, chịu thua trước, cũng không sao mà...”
“Em định để qua một thời gian nữa sẽ… không ngờ cô ấy lại…”
“Tính nó vẫn còn con nít
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-quy-moc-duong/3404305/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.