- Tìm hắn làm gì, hắn chỉ là phó trấn cục nông nghiệp, còn có thể tìm đường mà giúp đỡ anh được sao?
Hồ Lão Tứ lắc đầu, nói:
- Anh đấy, người trẻ tuổi, trải qua quá ít chuyện.
Tần Mục cười không nói, giấn kín nổi lòng, làm cho Hồ Lão Tứ buồn bực, nhìn Tần Mục ra vẻ thần bí, lão vươn tay vỗ quả đầu dưa của Tần Mục, vờ giận nói:
- Nhìn cậu còn trẻ, thế mà cũng mưu ma chước quỷ, cũng không phải hạng xoàng.
Hạng xoàng, khóe miệng Tần Mục không cười, tâm tình cũng trầm xuống.
Tin tức Tần Mục không rời thôn Tây Sơn nhanh chóng được Hồ Lão Tứ tuyên truyền ra ngoài, làm đám đàn bà con gái yên tâm làm rễ cây, mấy người lại líu ríu làm việc, có đôi khi lại châu đầu ghé tai, nhìn về phía Hà Tinh đầy ẩn ý.
Lúc này Hà Tinh không yên, nhớ tới cảm giác ấm áp lúc nhào vào trong lòng Tần Mục, cô nàng mặt đỏ tim đập bình bịch, cũng không thèm cằn nhằn mấy mụ kia, tự nghịch cụm rễ cây trong tay.
Chuyện cứ thế đi qua, đến lúc chiều, Bạch Nhược Hàm cũng cáo biệt Tần Mục, nói mấy ngày nữa tham gia khóa huấn luyện y sĩ nửa năm, nếu Tần Mục có cơ hội đi thăm thì nhất định sẽ ăn cơm cùng Tần Mục…
Tần Mục cười đồng ý, hai người cố hết sức không nói về chuyện kia. Dù là như thế, lúc gần đi Bạch Nhược Hàm vẫn u oán liếc nhìn hắn một cái, làm cho suốt nửa năm sau, mỗi lần Tần Mục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-quan/1972165/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.