Tuy rằng vẫn chưa đến thời gian giới nghiêm, nhưng trên đường lớn đã không còn nhiều người qua lại. Ta cưỡi Truy Phong đến cửa khách điếm mà Hoắc Viêm thuê trọ.
Ta tìm thấy hắn rất dễ, lão huynh này vẫn còn chưa ngủ, đang ngồi uống rượu ngay gần cửa sổ lầu hai, trông dáng vẻ đang rất bi thương.
Ta thấy bốn bề đều vắng lặng nên lặng lẽ bước đến vỗ vai hắn.
Hoắc Viêm nhìn thấy ta, hai mắt phát sáng, há mồm định gọi. Ta liền lấy tay bịt kín cái miệng của hắn.
“Nhỏ giọng một chút. Ta tới cứu mạng của ngươi. Ngươi hiện tại nhanh thu dọn đồ đạc, cùng ta rời đi. Chúng ta rời khỏi thành ngay trong đêm.”
Ánh mắt Hoắc Viêm khẽ ngưng đọng, rồi gật đầu. Hắn chỉ có điểm này là tốt, người dù không thông minh nhưng được cái rất biết nghe lời, còn rất tín nhiệm ta.
Cửa thành đã khóa từ lâu, ta lấy lệnh bài của cha cho vệ binh xem. Vệ binh vừa nhìn thấy chữ ‘Ngụy’, liền lập tức vô cùng cung kính với ta, mở cửa nhỏ cho chúng ta ra ngoài.
Đợi đến khi ra khỏi cửa thành, Hoắc Viêm mới run rẩy nhìn ta hỏi: “Sao ngươi lại có lệnh bài của Ngụy vương?”
Ta nhe răng cười với hắn, “Sao hả? Ngươi trêu ghẹo quận chúa của Ngụy vương, bản thân ngươi còn không biết?”
Lúc này cằm của Hoắc Viêm liền xệ xuống. Ta biết biểu cảm này của hắn không phải vì hắn có ý kiến gì với cha ta, mà là hắn không ngờ thân phận của ta lại cao như vậy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-phong-om-lay-hai-duong/2443036/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.