Hai người chúng ta thúc ngựa đi suốt nửa đêm rồi mới cho ngựa dừng lại nghỉ ngơi một chút.
Lúc này bầu trời vẫn tối đen như trước, ánh trăng cũng lẫn trốn vào trong tầng mây, cả vùng ngoại ô không có một tia sáng. Cũng may đây là đường lớn nên sẽ không đến mức đi lạc.
Ta nhìn vào cột mốc ở hai bên đường, đưa mắt nhìn Hoắc Viêm nói: “Đến hừng đông là có thể ra khỏi địa phận của kinh thành, sẽ không còn gì nguy hiểm.”
Hoắc Viêm vừa nghe xong liền vui mừng, sau lại nghiêm mặt nói: “A Húc, ngươi đi cùng ta đi. Trưởng bối ở trong nhà ta đã không còn, cũng không có ai quản ta. Ta nhất định lấy ngươi làm vợ, cho ngươi một cuộc sống sung túc bình an.”
Ta mỉm cười, “Ngươi vẫn chưa từ bỏ ý định? Cái ý nghĩ muốn kết thân này, ngươi nên sớm bỏ đi. Ta chỉ xem ngươi là huynh đệ thôi.”
Hoắc Viêm ủ rũ, “Ngươi thật sự không để cho ta chút xíu hy vọng nào.”
Giọng nói của ta cũng có phần dịu dàng hơn: “A Viêm, tâm ý này của ngươi làm ta rất cảm kích.”
“Cảm kích đến nỗi muốn lấy thân báo đáp không?”
Ta nắm tay thành quyền.
Hoắc Viêm vội kêu to: “A, nói giỡn thôi! Aizz, đùa một chút cũng không được.”
Ta nói: “Lão Hoắc, chẳng lẽ ngươi thấy ta giống như loại nữ nhân sẽ mỗi ngày ngồi ở nhà chờ ngươi trở về, sẽ nấu cơm sanh con cho ngươi sao?”
Hoắc Viêm cũng hiểu được, chỉ cười cười mà không hề đáp lại.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-phong-om-lay-hai-duong/2443038/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.