Cha đưa ta tiến cung diện thánh.
Chúng ta đến Thanh Tư Viên, nơi mà hoàngđế xử lý việc triều chính, đại thái giám Trương Đức cười to như phật DiLặc, cúi đầu hành lễ với cha ta: “Hoàng thượng đang bàn việc với quầnthần ở bên trong, xin Vương gia và quận chúa chờ một lát.”
Cha ta lúc này liền nhíu mày.
Điều này ta có thể hiểu. Nếu đổi lại lànăm xưa, dù rằng hoàng đế đang nằm trên giường phi tử, khi nghe thấy cha ta đến, sợ là cũng phải lập tức thay y phục nghênh đón. So với trướcđây có khác biệt đến vậy, trong lòng cha ta khó tránh có chút khôngthoải mái.
Chẳng qua là do ông không nghĩ xem, hiệntại hoàng đế đã lớn đến thế nào, không phải là thiếu niên tuổi còn đôimươi, sao có thể vẫn ngoan ngoãn nghe lời ông như ngày trước. Cha tacùng tiên đế tình như huynh đệ, nhưng cũng không phải là huynh đệ ruộtthịt. Ở hoàng gia, ngay đến huynh đệ ruột còn tàn sát lẫn nhau đến máuchảy đầu rơi mà không hề chớp mắt.
Hoàng đế Tiêu Chính, thân mẫu là Trương Lệ phi, bà mất sau khi nhi tử đăng cơ được một năm, khi đó mới được phong Thái hậu.
Trương thái hậu vốn là nữ nhân nhà quanviên địa phương, tư sắc xinh đẹp đoan chính nên được tuyển vào cung làmcung nữ, khi đó người đang được sủng ái là Lưu quý phi, một hôm vô tìnhnhìn thấy, thế là ngay sau đó bà được chuyển sang Thượng Y cục để giặtquần áo.
Có lẽ vì số mệnh đã định. Cho dù Trươngthị có giặt quần áo suốt ba
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-phong-om-lay-hai-duong/2443029/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.